Học sinh cũng giống như tú tài, là những người tham gia thi tuyển. Có tư cách tham gia cấp thi hương tiếp theo, nếu vượt qua được thi hương liền có thể trở thành cử nhân, định sẵn là có tư cách làm quan.
Triều đại này rất tôn sùng việc làm quan, có thể trở thành quan viên sẽ có địa vị rất cao. Cả một gia tộc có thể vì một người làm quan mà kiêu ngạo.
Tuy rằng tú tài ở hoàng thành không phải là ít, vơ tay cũng có thể nắm được một đống, nhưng so sánh với thương nhân, địa vị vẫn là cao hơn.
"Nghiêm thị, xin lỗi." Sắc mặt Minh gia chủ không tốt, bà xuất thân là thương nhân, cuộc đời gần như tách biệt với khoa cử. Nếu Nam vãn thực sự có năng lực lớn như vậy, đối với bà mà nói là một phần trợ lực rất lớn.
"Vâng, thê chủ." Nghiêm thị nghẹn khuất mà hướng Nam Vãn xin lỗi.
Sau một hồi như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Nam Vãn có chút ngoài ý muốn. Bọn họ tưởng rằng Nam Vãn chỉ là một kẻ ăn cơm trắng, không có bản lĩnh gì, không nghĩ tới nàng thế mà cũng rất có năng lực.
Người Nam gia mắt bị mù rồi sao? Một cơ hội thăng chức tốt như vậy, các nàng thế mà không cần.
Nam Vãn mặt không đỏ tim không đập(nhanh), mặc cho bọn hắn đánh giá.
"Dùng bữa đi!" Phân phó mọi người xong, ánh mắt khôn khéo của Minh gia chủ không ngừng xem xét kỹ lưỡng trên người Nam Vãn.
Nam Vãn hơi hơi nhíu mày, nàng không thích loại ánh mắt này, cảm giác mình giống như đồ vật mặc người xâu xé.
Minh Ương hơi nghiêng nhìn thoáng qua Nam Vãn, thấy thần sắc nàng không có biểu hiện ra không vui, lúc này mới yên lòng dùng bữa.
"Tỷ phu....không ca phu?" Tiểu nam hài khoảng bảy tám tuổi nhăn mặt nghĩ xem nên xưng hô với Nam vãn như thế nào.
"Kêu tỷ tỷ đi! Nếu đã vào phủ Minh gia chúng ta, liền xem như là người Minh gia." Minh gia chủ mở miệng sửa đúng xưng hô cho hắn.
"Thê chủ?" Minh Ương do dự mà nhìn Nam Vãn.
Dòng họ rất quan trọng, không thể tùy ý sửa đổi. Nếu Nam Vãn mang lên họ Minh, có nghĩa rằng nàng đã không còn quan hệ gì với gia đình trước kia.
So với hắn đang vô thố, thần thái Nam Vãn vô cùng bình tĩnh. Nàng không ký ức của nguyên chủ, đối với cha mẹ nguyên chủ căn bản không có tình cảm. Nếu cha mẹ nguyên chủ đã bức nàng ở rể, vậy thì dù cho sớm hay muộn nàng cũng sẽ đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Cho nên kết quả này không có gì ngoài ý muốn.
"Tỷ Tỷ." Nam hài nghe lời thay đổi xưng hô.
" Ân." Nam Vãn đơn giản lên tiếng.
"Tỷ tỷ định khi nào thì sinh con cho phủ chúng ta?" Minh Tinh ý cười doanh doanh mà nhìn Nam vãn, trong mắt không chút khói mù, giống như tất cả những gì xảy ra tối qua đều là giả.
Nghe thấy câu hỏi như vậy, tay Minh Ương đang chia thức ăn dừng một chút.
Cổ đại xưa nay coi trọng con nối dõi, nếu như Minh Ương được gả đi như bình thường, hắn cần phải trong một năm làm thê chủ sinh hạ một trai một gái, không thì chắc chắn sẽ bị hưu. Đêm qua hắn mới cùng thê chủ thành hôn, hỏi đến chuyện này rõ ràng là còn rất sớm, nhưng Minh Tinh vẫn hỏi đến vấn đề này, có thể nhìn ra trong đó hắn đối với mình có bao nhiêu bất mãn.
" Không cần lo lắng." Nam Vãn vốn không muốn đáp lời hắn, nhưng thấy Minh Ương bên cạnh sắc mặt thay đổi, đành phải mở miệng nói.
Minh Ương há miệng thở dốc, vừa định mở miệng nói chuyện. Nam Vãn nhanh tay gắp mấy đũa đồ ăn vào chén hắn, lấp kín miệng hắn.
"Không muốn nói thì đừng nói." Ngồi ở một bên, nữ tử diện mạo minh diễm không chút khách khí mà mở miệng nói lời chỉ trích.
Nàng là nữ nhi duy nhất của Minh gia, lại chắc chắn là người thừa kế gia tộc. Minh Tinh không dám trêu trọc nàng, đàng phải ngượng ngùng mà ngậm miệng lại.
Minh gia chủ ngồi ở vị trí chủ vị trên cao, đối với mỗi tiếng nói cử chỉ phía dưới đều rất rõ ràng. Bà nghe được lời này của nữ nhi, không lên tiếng, chỉ là yên lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Nữ tử nói một câu đó xong liền không nói gì nữa, làm cho Nam Vãn nhất thời không hiểu được thái độ của nàng.
Minh Ương là được chính phu Hồ thị sinh ra, nhưng Nam Vãn lại nhìn thấy đối phương không có bao nhiêu cảm tình đối với Minh Ương. Hắn từ đầu tới cuối đều chưa lên tiếng nói lời nào, liền ngay cả khi Minh Ương bị làm khó dễ, hắn cũng là một bộ dáng thờ ơ. Nam Vãn là một người ngoài nhìn cũng cảm thấy trái tim lạnh lẽo, càng không nói đến cảm nhận lúc này của Minh Ương.
Sau khi dùng bữa xong, Nam Vãn gấp không chờ nổi mà trở mề phòng.
Hệ thống chưa nói tư liệu của nguyên chủ cho nàng, khiến cho nàng còn chưa hiểu biết rõ ràng về nguyên chủ. Nếu không phải Minh Ương vừa rồi đề cập đến, nàng quả thực không nghĩ tới nguyên chủ lại là tú tài.
"Hệ thống, giải thích một chút?" Nam Vãn tính tình tốt hỏi.
[Ký chủ, thực xin lỗi, ta là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, chưa có kinh nghiệm.]
Tiểu hệ thống vô cùng đáng thương mà truyền qua một đống lớn tư liệu.
Nguyên chủ Nam Vãn, trời sinh tính tình nhút nhát. Nhà nghèo dẫn tới không có tiền đọc sách, đành phải nghỉ học ở Thái Học. Vừa đúng lúc này Minh Ương muốn tìm thê chủ, chọn trúng Nam Vãn. Cha mẹ Nam Vãn thấy tiền liền sáng mắt, cầm 500 lượng bạc liền bán Nam Vãn cho Minh gia.
Sau khi Nam Vãn thành thân, đối với Minh Ương luôn là không nóng không lạnh. Minh Ương từ nhỏ đã thiếu tình thương, đối với nguyên chủ nguyện ý tiếp nhận hắn rất mong chờ. Nhưng hắn không biết nên làm như thế nào, đành phải dùng phương pháp tiêu tiền tới dỗ đối phương. Kết quả nguyên chủ được hắn dung túng, dã tâm càng lúc càng lớn, cuối cùng thế mà cấu kết cùng thứ đệ Minh Tinh của hắn, đem hắn đuổi ra Minh phủ, khiến hắn lưu lạc đầu đường, đến nỗi hắc hóa, làm ra một loạt việc ác, rơi vào kết cục bi thảm bị quan phủ gϊếŧ.
"Nhìn không ra nguyên chủ thế mà là tra nữ?" Nam Vãn có chút ngoài ý muốn, theo lý mà nói người sinh tính tình nhút nhát sẽ không to gan như vậy.
[Thói nhà giàu!] hệ thống thật ra nửa điểm cũng không ngoài ý muốn, [Một khi có tiền liền trở nên đồϊ ҍạϊ cũng không ít người đi.]
"Khụ." Nam Vãn nhớ tới nam tử nàng nhìn thấy khi vừa mới tỉnh dậy, thì ra hắn cũng không phải người tốt, trách không được làm nàng thấy không thoải mái.
[Ký chủ, công danh của nguyên chủ là bỏ học trước thi, phu quân của ngươi đã nộp học phí giúp ngươi, từ ngày mai ngươi liền có thể đi đọc sách.]
"Nhanh như vậy?" Nam Vãn sờ sờ mũi, nàng còn chưa hiểu biết rõ cái thời đại này đâu?
Nguyên chủ ngày thường chính là một tên mọt sách, Nam Vãn dù có được ký ức của nàng cũng không thể tìm thấy nửa điểm tin tức hữu dụng, chỉ có thể dựa vào Nam Vãn tự mình chậm rãi đi mày mò.
"Thê chủ." Minh Ương ôn nhu đem điểm tâm đặt ở trên bàn, "Ngài xem sách cũng lâu rồi, ta chuẩn bị một chút điểm tâm cho ngài, có thể lấp đầy bụng một chút."
Nhìn thấy hắn, Nam Vãn lập tức có chút mất tự nhiên.
"Những việc như vậy, ngươi để hạ nhân làm là được, không cần tự mình làm."
"Ta muốn tự mình làm một chút việc cho thê chủ." Minh Ương thấp giọng nói.
Trời ạ, nàng chống đỡ không nổi.
Nam Vãn gần như máy móc mà cầm lấy điểm tâm cho vào miệng.
"Thê chủ, thế nào?" Minh Ương chờ mong mà nhìn nàng.
Điểm tâm vừa mới vào miệng, Nam Vãn liền muốn nhổ ra. Nhưng nhìn thấy biểu tình hắn mong chờ như vậy, Nam Vãn thực sự không đành lòng phụ lòng tốt của hắn, đành phải trái lương tâm khích lệ một câu không tồi.
Nghe thấy nàng nói vậy, ánh mắt Minh Ương lập tức sáng lên
"Nếu thê chủ cảm thấy không tệ, vậy mỗi ngày Minh Ương đều sẽ làm một ít cho ngài."
Móa, ngươi gϊếŧ ta đi!
Nam Vãn vội vàng đưa đẩy: "Không cần, ngươi làm chính sự của ngươi là được rồi."
"Ân." Ánh mắt Minh Ương có chút ảm đạm, quả nhiên, thê chủ còn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn.
"Thê chủ, ta đi ra ngoài vội chút việc."
"Ân." Nam Vãn gật đầu, tiếp tục cầm sách đọc.
Một câu giữ hắn lại cũng không có, thê chủ quả nhiên không thích hắn. Minh Ương thất hồn lạc phách mà rời khỏi phòng, ngay cả mục đích ban đầu hắn đến đều quên mất.
- -------------------------------------------------------------