Khi hắn nói chuyện hơi ấm quanh quẩn lỗ tai cô, Nam Khanh cả người càng nóng.
“Nhị Nhị, nam phụ thích Nam Khanh sao?”
“Đương nhiên là không, nam phụ vĩnh viễn là thích nữ chủ.
“Vậy hắn dựa gần như vậy làm gì, có bệnh.”
Nam Khanh u oán nói.
Nhị Nhị hé miệng, cuối cùng không nói được lời nào.
Liền giằng co ở khoảng cách này.
Nhị Nhị đột nhiên mở miệng: “Ký chủ, nữ chủ thế giới dọn dẹp xong đã đi thang máy xuống lầu.”
Xuống lầu là tốt.
Nam Khanh trực tiếp lùi một chút tránh đi Cố Mục Lâm, sau đó chạy chậm ra mở cửa: “Lời tôi muốn nói với anh đã nói rõ ràng, anh trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
Cô nở nụ cười tiêu chuẩn bày ra tư thế tiễn khách.
Cố Mục Lâm có chút không phản ứng kịp, nhìn đến bộ dáng cô hiện tại hắn vừa tức vừa buồn cười.
Thời điểm kéo người vào rất dứt khoát, thời điểm đuổi người cũng dứt khoát a.
Cố Mục Lâm cà lơ phất phơ dựa vào vách tường: “Em có hay không nghe qua câu, mời thần dễ dàng tiễn thần khó?”
“Anh không phải thần, là người.” Cô mỉm cười.
“……”
Nam Khanh vẫn duy trì tư thế mở cửa, rất giống như anh không đi tôi liền không đóng cửa.
Cố Mục Lâm nhìn cô một cái sau đó đứng lên bước chân dài ra ngoài.
Hắn vừa bước ra, phịch một tiếng cửa liền đóng lại.
Cố Mục Lâm hơi hơi nghiêng người nhìn cửa phòng đóng chặt, trên mặt tươi cười chậm rãi rút đi, ánh mắt thâm thúy, nỉ non nói: “Thật sự thay đổi.”
……
Nam Khanh không chút nào để chuyện vừa rồi trong lòng, cô thoải mái đi tắm nước ấm rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh thức, bọn họ đều phải đến trường học huấn luyện.
Tuy rằng nhóm người này đều là con nhà quyền thế, nhưng nên tuân thủ nội quy trường học bọn họ vẫn tuân thủ.
Tài xế sớm ở dưới lầu đợi nhóm nhị thế tổ, đưa bọn họ đi trường học.
Nam Khanh thời điểm trên xe có chút mệt mỏi, trở lại trường học liền chạy nhanh về ký túc xá thay một bộ quần áo, sau đó tới sân thể dục.
Huấn luyện viên còn chưa tới, một đám học sinh biếng nhác.
Nam Khanh chuẩn bị tìm chỗ ngồi xuống, một nữ sinh mặc quần áo huấn luyện liền tới đây.
Tô Huy Huy có chút khẩn trương: “Nam Khanh, cảm ơn cậu hôm qua đưa tôi đi phòng y tế, chúng ta kết giao bạn bè đi.”
Nữ chủ thế giới muốn làm bạn với cô?
Nghĩ nghĩ, vẫn là không liên quan mới tốt.
“Chúng ta là bạn học cùng ban, giúp đỡ nhau là bổn phận.” Nam Khanh nhàn nhạt nói.
Không đề cập đến chuyện làm bạn.
Tô Huy Huy là người thông minh vừa nghe liền biết có ý tứ gì, sắc mặt tức khắc có chút tái nhợt, không biết làm sao, vì cái gì cô ấy không muốn cùng mình làm bạn đâu?
Ban này đều là bạn học xa lạ, bạn bè Nam Khanh quen biết đều ở ban khác, hơn nữa môn tự chọn của mỗi người cũng khác nhau, cô hằng ngày là không thấy được người nào quen thuộc.
Tô Huy Huy liền không giống, cô ấy tựa hồ có rất nhiều bạn cùng lớp, bởi vì ngày hôm qua nhìn thấy cô ấy có nhiều người vây quanh.
Một màn kế tiếp càng thêm thể hiện nữ chủ thế giới có rất nhiều bạn bè.
Chung quanh mấy nữ sinh không đến gần, nhưng đều là bạn của Tô Huy Huy, đều nghe được các cô nói chuyện.
Có người nhìn Nam Khanh thái độ lạnh lùng như vậy, lập tức không cao hứng: “Bạn học, Huy Huy thiện lương nói muốn cùng cậu làm bạn, cậu như thế nào có dạng thái độ này a.”
“Ngày hôm qua nhìn cậu một người tại đây đứng, cũng không có người cùng cậu nói chuyện, Huy Huy hảo tâm muốn làm bạn, cậu còn không cảm kích.”
Tô Huy Huy không nghĩ tới bạn mình sẽ nói những lời này, tức khắc không biết làm sao: “Các cậu không cần nói như vậy, đừng nói nữa.”
Nhị Nhị che mặt: “Bạch liên hoa a.”
“Không phải, là bạch, nhưng không phải hoa sen.” Nam Khanh nhàn nhạt kết luận.
Hiện tại không phải hoa sen, về sau còn chưa biết.
Nam Khanh không muốn cùng nữ chủ thế giới quá thân cận, chính mình chỉ là người qua đường, không cần liên quan quá nhiều đến vai chính đi.
“Huy Huy, thái độ người ta lạnh lùng như thế, cậu đừng cùng cô ta nói chuyện, mặt nóng dán mông lạnh, thái độ này không có bạn bè quả nhiên có đạo lý.”
Tô Huy Huy không thích lời nói của hai người bạn mới quen này, cô thích kết bạn, nhưng mỗi người tính cách sẽ không giống nhau, tính cách bạn học Nam Khanh khả năng là như vậy.
Không thể trói buộc tính cách con người, yêu cầu họ vốn là tính cách lãnh đạm phải nhiệt tình lên nha.
Tô Huy Huy nhanh chóng đỏ mặt cùng Nam Khanh xin lỗi một chút: “Ngượng ngùng, cho cậu thêm phiền toái, tôi…… Tôi liền không quấy rầy cậu.”
Nam Khanh không để trong lòng: “Không có việc gì.”
Loại chuyện nhỏ này không đáng để ý.
Tô Huy Huy đỏ mặt kéo hai bạn học đi rồi.
Nhị Nhị gật đầu: “Ân, là trắng, không phải hoa sen để ngắm.”
“Không ngắm, này không phải việc của tôi.”
Nhị Nhị chớp mắt nhỏ, đúng vậy, bọn họ muốn là thay đổi kết cục nam phụ, cái khác không cần để ý.
Dù trò khôi hài này không nháo lên, nhưng xung quanh ít nhiều người vẫn chú ý.
Có người thì thầm nhiều lời.
“Tô Huy Huy kia hình như thành tích thi nằm trong top mười toàn tỉnh, lớn lên xinh đẹp còn là học bá, quả nhiên đi đến đâu cũng có bạn tốt, đi đến đâu cũng có người bảo vệ.”
“Cô ấy chính là Tô Huy Huy a, trời ạ, tôi vừa biết được lớp chúng ta có học bá.”
Rất nhiều người thảo luận Tô Huy Huy, người ta là nữ chủ thế giới, định sẵn được nhiều người chú ý.
Nhưng cũng có người nói đến Nam Khanh.
Nam Khanh một người đẹp có tính công kích như vậy, muốn người khác không chú ý cũng khó.
“Nam Khanh kia thoạt nhìn thật sự rất lạnh nhạt, học bá cùng cô ấy làm bạn đều coi thường, có phải thành tích cô ấy cũng rất tốt không?”
“Trong top mười không thấy có học bá tên Nam Khanh a.”
“Đêm qua các cậu không thấy sao? Nam Khanh này đêm qua trang điểm đặc biệt xinh đẹp, hơn nửa đêm mặc váy ra ngoài, còn có siêu xe ở dưới ký túc xá chờ đó.”
“Siêu xe? Đêm qua tôi vẫn luôn ở ký túc xá sao không thấy siêu xe?”
“Siêu xe ở chung cư một người bên kia đón cô ta, không chạy đến ký túc xá đằng sau.”
“Trời ạ, mới khai giảng ngày đầu tiên đã loạn như vậy, tôi cho rằng một ít chuyện về đại học đều là giả đâu.”
Cụ thể là chuyện gì thì trong lòng mấy người đã rõ ràng.
Nam Khanh nghe những lời này sinh ra một cỗ ý cười.
Nhị Nhị: “Con người hiện tại a, ai, cô muốn chỉnh bọn họ sao?”
“Không cần.” Nam Khanh lấy dây chun đem tóc buộc gọn gàng, trong lòng trả lời: “Sao phải vì chuyện này mà chỉnh bọn họ? Tôi càng thích dùng hiện thực đánh vào mặt họ.”
Để ý những chuyện như vậy là tự kéo thấp mình.
Sớm hay muộn nhóm người này cũng biết thân phận của cô, đến lúc đó sắc mặt họ nhất định rất đặc sắc.
Huấn luyện viên tới, một đám người nhanh chóng xếp hàng, một ngày huấn luyện cực khổ lại bắt đầu.
Huấn luyện một tháng, mỗi ngày đều mệt, rất nhiều người đã phơi đen một vòng.
Nghỉ ngơi ba ngày, sau đó chính thức đi học.
Thời gian nghỉ ngơi, nhiều học sinh lựa chọn ở lại ký túc xá, trong khuôn viên trường người ra vào có rất nhiều.
Có rất nhiều hoạt động trong giới, Nam Khanh cùng đám tỷ muội buổi tối muốn đi xem hội đấu giá.
Trời tối, Nam Khanh mặc một chiếc váy nổi tiếng, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm tinh xảo, cả người vừa nghiêm túc vừa vũ mị.
Tài xế sớm đã tới đón, lần này không đến ký túc xá bên kia, mà lái xe tới cổng chính chờ cô.
Nam Khanh cầm túi đi đến, mở cửa lên xe.
Lúc này, sinh viên đi qua có người lấy di động chụp ảnh.
Trong xe, Nam Khanh không thèm để ý nhắm mắt dưỡng thần, đồng thời Nhị Nhị mở miệng: “Nữ chủ thế giới ở hội đấu giá làm người mẫu nghi thức, Cố Mục Lâm sẽ đến buổi đấu giá.”
“Lại gặp mặt? Thật đúng là nơi nào cũng có thể gặp phải, nữ chủ làm thêm thật nhiều a.”
Nam Khanh phàn nàn.
Nhị Nhị: “Nữ chủ có mấy thân thích cực phẩm, mẹ lại ốm yếu bệnh tật, học đại học gì đó hoàn toàn là tự mình chi trả, cho nên có thời gian liền đi làm thêm.”