- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính Người
- Chương 4
Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính Người
Chương 4
Cố Mục Lâm bị một màn này làm hoảng sợ, Nam Khanh sức lực rất lớn, một phen kéo lấy tay hắn sau đó lôi kéo đi đến một phòng khác.
Đây là phòng của Nam Khanh, trực tiếp dùng vân tay mở cửa là có thể vào.
Cố Mục Lâm vốn nghĩ ném tay cô ra, nhưng mạc danh chờ mong cô sẽ giở trò gì.
Cứ như vậy, Nam Khanh nhanh chóng đem Cố Mục Lâm kéo vào phòng mình, sau đó khoá cửa lại.
Phanh một tiếng, cánh cửa bị đóng lại một cách thô bạo.
Nam Khanh bị thanh âm chính mình đóng cửa dọa giật mình, cửa này sẽ không hỏng đi?
Nơi này tấc đất tấc vàng, cửa hẳn là không dễ dàng như vậy liền hỏng.
“.......” Nhị Nhị nhìn một loạt thao tác của ký chú nhà mình líu lưỡi.
Đây đúng là vì nhiệm vụ không suy xét hậu quả, cô đem nam phụ kéo vào phòng mình có xấu hổ không a?
Nam Khanh tựa hồ không biết xấu hổ là gì, làm xong một loạt động tác này cô còn có chút cao hứng, thành công quấy nhiễu nữ chủ cùng nam phụ gặp mặt.
“Nhị Nhị, nữ chủ thế giới khi nào rời phòng Cố Mục Lâm, cô ấy xuống lầu cậu liền nói cho tôi.”
“Ân, sau đó thì sao?”
“Chờ cậu nói cho tôi, tôi liền thả Cố Mục Lâm đi a, hắn không có khả năng ở trong phòng tôi cả đêm, rốt cuộc trai đơn gái chiếc.” Nam Khanh theo lý thường nói.
Nhị Nhị: “…… Thì ra cô còn biết đây là trai đơn gái chiếc a.”
Cố Mục Lâm từ lúc vào phòng nhìn Nam Khanh từ trên xuống dưới, xem cô cư nhiên không để ý tới mình, hắn trực tiếp đến trên sô pha ngồi xuống, một đôi chân dài vắt chéo.
“Nam Khanh, nguyên lai em chờ chính là cơ hội này a, văn hoá nước ngoài làm em trở nên càng cởi mở sao?”
Thiên kim tiểu thư, từ nhỏ được dạy dỗ quan trọng nhất là giữ thể diện, tuyệt đối không thể để gia tộc hổ thẹn mất mặt.
Cô hiện tại làm ra loại chuyện đem hắn kéo đến phòng mình như này?
Nam Khanh nghe được hắn nói chuyện, nhíu mày: “Anh nghĩ cái gì đâu? Xấu xa.”
Cô rót một chén nước uống.
Cố Mục Lâm không thể hiểu được bị mắng xấu xa, hắn không cho là đúng cao giọng mở miệng: “Nước của tôi đâu, đem tôi kéo tới phòng mình liền không có đãi khách sao?”
“Tự mình rót.”
Nam Khanh lười, không nghĩ rót nước cho hắn, trong mắt cô Cố Mục Lâm chỉ là người trong sách.
Hơn nữa Cố Mục Lâm trong cốt truyện ban đầu để lại cho cô chút ấn tượng không tốt.
Vốn dĩ có thể hảo hảo kế thừa gia nghiệp, vì một cái nữ chủ thế giới hắn cư nhiên từ bỏ, cuối cùng đến sinh mạng cũng đánh mất, thật sự đáng giá sao?
Nam Khanh tỏ vẻ không thể lý giải loại hành vi luyến ái này, với cô mà nói mạng sống là quan trọng nhất, đặc biệt có được thân thể khỏe mạnh còn không quý trọng, hắn làm cô không có ấn tượng tốt.
Nhị Nhị: “Ký chủ đừng như vậy, nam phụ thực đáng thương, Thiên Đạo đem vận mệnh hắn an bài như vậy, có lẽ chính hắn cũng không nghĩ tới loại như vận mệnh này.”
“Ân, cho nên tôi sẽ thay đổi kết cục hắn, hắn sẽ không tuổi trẻ chết sớm.” Nam Khanh hơi nhướng mày.
Cố Mục Lâm không thích thái độ này của Nam Khanh, hắn đứng lên: “Đem tôi kéo đến phòng em là để tôi xem em uống nước sao? Nam Khanh, liền không có gì muốn nói với tôi? Hoặc là em không muốn làm cái gì.....”
Nam Khanh dáng người nhỏ xinh, mặc một thân váy dài màu đen, hai má ủng hồng lộ vẻ quyến rũ.
Hắn sinh ra một cỗ ác ý muốn dọa cô, xem cô về sau còn dám tùy tiện kéo người tới trong phòng.
Cố Mục Lâm từng bước tới gần, Nam Khanh uống nước vốn dĩ không để ý, nhưng nhìn nam nhân càng ngày càng gần.
Nam Khanh lui về sau một bước nhíu mày, ghét bỏ nhìn hắn: “Tránh tôi xa một chút.”
Nhị Nhị: “Phốc.”
Không được.
Ký chủ này EQ hình như không cao.
Tránh tôi xa một chút?
Cố Mục Lâm bị những lời này chọc giận bật cười: “Nam Khanh, em còn rất biết chơi, em là muốn đem những lời này trả lại tôi sao, trong lòng còn hận chuyện lúc trước tôi cự tuyệt em thổ lộ?”
Hắn thực sự không thích Nam Khanh dây dưa với mình, nhưng dù sao cũng cùng nhau lớn lên, Nam Khanh tâm địa không xấu, Cố Mục Lâm đối với cô có chút khoan dung.
Cho dù thời điểm thổ lộ nháo đến thật lớn, nhưng quá khứ là quá khứ, hảo hảo bình tĩnh làm bạn bè thì tốt rồi.
Cố Mục Lâm không còn tâm trạng doạ cô, hắn rót cho mình cốc nước, vừa uống vừa nhìn thiếu nữ cách xa mình mấy mét.
“Nam Khanh, khi đó tôi cùng em nói rất rõ ràng, tôi không thích em, tôi biết lời nói của tôi tương đối khó nghe làm tổn thương đến em, nhưng mỗi câu tôi nói đều là nghiêm túc, bình tĩnh đừng gây chuyện được không?”
Bởi vì vừa uống chút rượu, Cố Mục Lâm tiếng nói hơi khàn.
Rõ ràng lời nói ra thực bình tĩnh, nhưng dưới tình huống trai đơn gái chiếc, thanh âm khàn khàn của hắn mạc danh làm bầu không khí trở nên vi diệu.
Còn tốt Nam Khanh là cái không hiểu phong tình, cô không có cảm giác gì.
Cố Mục Lâm đây là nói chuyện nguyên chủ thổ lộ hắn?
Này thực tốt, cùng nhau nói rõ, về sau sẽ không có phiền toái.
Nam Khanh lộ ra tươi cười: “Ở trong mắt anh tôi là người gây chuyện sao? Trước kia đúng là tôi thích anh, nhưng về sau anh cự tuyệt tôi, tôi xuất ngoại bình tĩnh một chút, nghiêm túc nghĩ lời anh nói, yên tâm đi, tôi từ nay sẽ không quấn lấy anh.”
Giải quyết nhanh, liền không nhiều chuyện như vậy.
Cô nói ra những lời này rõ ràng là Cố Mục Lâm chờ đợi muốn nghe được, nhưng thời điểm chân chính nghe được, Cố Mục Lâm lại có chút hoảng hốt.
Chính là mạc danh có chút cảm giác không chân thật, đây là sự thật?
Đây là lời Nam Khanh sẽ nói ra sao?
Cố Mục Lâm một tay để trong túi quần, tới gần cô cười: “Khẩu thị tâm phi, trong lòng cùng ngoài miệng không đồng nhất, em hiện tại nói như vậy, có phải quên mất tôi vì cái gì ở trong phòng em không?”
Nói không dây dưa, như thế nào đem hắn kéo đến phòng mình đâu?
Tới gần, hắn ngửi thấy được mùi hương rượu vang trên người cô.
Cô vừa mới uống không ít rượu, hiện tại trên người tản ra hương vị rượu nhàn nhạt, tinh khiết thơm ngọt, hai má thực hồng, làn da trắng nõn lộ ra đỏ ửng, cả người nhiễm một cỗ mị sắc.
Cố Mục Lâm cúi đầu, đến gần thêm chút: “Nói, đem tôi kéo đến phòng em muốn làm gì? Nghĩ cái ý xấu gì?”
Nam Khanh không thích cùng người khác đứng gần như vậy, hơn nữa uống rượu xong cả người nóng hừng hực, thân thể nam nhân càng nóng, Cố Mục Lâm tới gần cùng một quả cầu lửa giống nhau.
Nam Khanh nở nụ cười xinh đẹp, cô duỗi tay đẩy hắn một phen, muốn cho hắn cách mình xa chút: “Đương nhiên là kéo anh tới phòng nói rõ ràng, cứu lại một chút mười mấy năm tình bạn của chúng ta nha.”
Tay cô rất nhỏ, lòng bàn tay mềm mại, Cố Mục Lâm cảm giác bị vật mềm mại ấn một chút, căn bản không đẩy được hắn.
Hắn cúi đầu nhìn một chút, chậc, vật nhỏ chính là làm người muốn nhéo, muốn khi dễ, muốn dọa cô.
Trước kia sao không phát hiện Nam Khanh chơi vui như vậy?
“Thật sự?”
Cố Mục Lâm không lui lại, ngược lại dựa vào càng gần.
Nam Khanh trong nháy mắt hiện lên không vui, cô ngẩng đầu đối diện đôi mắt hắn cười: “Cố Mục Lâm, tôi tự nhận thái độ tôi đối với anh là thái độ bạn bè, anh hiện tại là đang làm gì?”
Nghe xong lời này, hắn một chút cũng không chột dạ.
Ngược lại cúi đầu ở bên tai cô nói: “Nam Khanh, đừng tùy tiện đem nam nhân kéo vào phòng mình, bất kể là người quen hay người lạ, đều không được.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Dính Người
- Chương 4