Chương 2: Thế Giới 1: Tổng Tài Luyến Ái Vs Thiên Kim Hào Môn

Nam Khanh nghe thấy âm thanh ngã xuống đại khái đoán được là ai.

Quả nhiên vừa quay đầu liền thấy nữ chủ thế giới ngã lăn trên đất, đầu gối cọ rách một mảng da lớn, lúc này máu chảy ra, thực sự làm người ta thấy mà đau lòng.

Nam Khanh quét mắt nhìn bốn phía, chung quanh có nam sinh nhìn qua, nhưng không biết cái nào là nam phụ.

Huấn luyện viên tiến tới: “Thế nào? Ngã nghiêm trọng không?”

Tô Huy Huy ngồi dưới đất, cố nén đau đớn:

“Em…… Có chút không đứng dậy được.”

“Nào, mọi người đều tránh ra, vài người tới đỡ bạn học này đi phòng y tế một chút.”

Nam Khanh không nói hai lời liền tiến lên:

“Thầy, để em đỡ cô ấy đi phòng y tế.”

Huấn luyện viên thấy là một nữ sinh: “Lại tìm một bạn học cùng nhau đi, em một nữ hài tử gầy như vậy, có thể đỡ được sao?”

“Có thể.”

Nam Khanh không muốn trì hoãn, duỗi tay liền đỡ người đi.

Tô Huy Huy ngồi dưới đất còn chưa phản ứng lại đã bị Nam Khanh bám nách kéo lên.

Nam Khanh nhìn gầy, nhưng sức lực là rất lớn, liền chính cô đều ngây người.

“Nguyên chủ sức lực rất lớn sao?”

“Nguyên chủ là cái thiên kim tiểu thư, tay không thể bê vai không thể khiêng, cô cảm thấy sức lực cô ấy lớn sao?” Nhị Nhị lạnh lùng hỏi lại.

“Được rồi.”

Cho nên sức lực lớn là chính cô, chẳng qua trước kia thân thể không tốt nên không phát hiện điều này?

Huấn luyện viên nhìn tư thế này, nói: “Vậy được, các em trên đường đi chậm, cẩn thận một chút.”

Nam Khanh gật đầu nhanh chóng nâng Tô Huy Huy dậy, mang cô ấy rời khỏi sân thể dục.

Tô Huy Huy đột nhiên khuỵ gối, toàn bộ chân đã tê rần, trọng lượng cả người đều đè trên người Nam Khanh.

Tô Huy Huy có điểm thẹn thùng: “Tôi có phải hay không thực nặng?”

Tô Huy Huy có chút không dám cùng nữ sinh này nói chuyện, bởi vì cả người nữ sinh thoạt nhìn băng lãnh, hơn nữa lớn lên…… Thực xinh đẹp.

“Không nặng, cậu rất gầy đỡ một chút đều không nặng.” Nam Khanh khách sáo trả lời.

Gương mặt Tô Huy Huy ửng đỏ: “Vậy là tốt rồi.”

Rời khỏi sân thể dục một khoảng cách an toàn, Nam Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Thành công mang nữ chủ té ngã rời sân thể dục, đánh vỡ lần đầu tiên nữ chủ cùng nam phụ gặp mặt.

Trong đầu một đạo thanh âm tiểu hài tử quạnh quẽ truyền đến: “Không cần cao hứng quá sớm, phải biết rằng cốt truyện gốc là rất cường đại, nữ chủ trời sinh sẽ hấp dẫn nam phụ.”

“Không có việc gì, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.”

Nam Khanh đem Tô Huy Huy đưa đến phòng y tế, cô cũng không lập tức rời đi.



Nghỉ ngơi trong chốc lát, phòng ngừa nam phụ xuất hiện.

Giáo y giúp Tô Huy Huy rửa sạch miệng vết thương, Tô Huy Huy ngồi ở chỗ kia có chút xấu hổ, cô ấy thỉnh thoảng nhìn một chút nữ sinh ngồi trên ghế bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Bạn học, cảm ơn cậu đưa tôi tới phòng y tế, tôi có thể hỏi một chút tên của cậu sao?” Tô Huy Huy có chút khẩn trương.

Nam Khanh mở mắt mỉm cười: “Tôi tên Nam Khanh.”

Nam Khanh, một cái tên rất êm tai.

Tô Huy Huy nghĩ tiếp tục cùng cô nói chuyện, chính là Nam Khanh đã đứng dậy.

“Cậu ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, tôi phải đi về sân thể dục.”

“A, nhanh như vậy liền trở về sao?”

Nam Khanh cười nói: “Tôi không thể trốn tập luyện ở chỗ này a, cậu chú ý miệng vết thương trên đùi, nghỉ ngơi thật tốt.”

Trên đường trở về Nam Khanh đi rất chậm, hai bên lối đi trong trường đều trồng cây, rõ ràng có chỗ tránh nắng, cô cố tình lại hướng nơi ánh mặt trời chiếu mà đi.

Bước lên ánh mặt trời, chậm rì rì đi tới.

Cảm giác đi bộ không thở hổn hển không mệt mỏi ngực không khó chịu này thật tốt, đây là cảm giác có được cơ thể khỏe mạnh.

Đi tới đi lui, Nam Khanh liền phát hiện trên đường phía trước một người nam nhân hướng mình đi tới.

Trên người hắn mặc quần áo huấn luyện, rõ ràng trang phục bình thường nhưng nhờ tỉ lệ cơ thể hoàn mĩ của hắn, cả người toát lên cảm giác dụ hoặc.

Hắn đi dưới bóng cây, hơi cúi đầu tóc mái loà xoà trước trán che đi đôi mắt , Nam Khanh có chút không nhìn rõ ngũ quan anh ta.

Nhị Nhị nhắc nhở: “Nam phụ xuất hiện.”

Nam phụ?

Cố Mục Lâm?

Nam Khanh sửng sốt, mà giờ phút này nam nhân đối diện đi tới đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đen sẫm nhìn thẳng lại đây.

Cố Mục Lâm đã sớm chú ý tới Nam Khanh, hắn cảm thấy Nam Khanh có điểm kỳ lạ, từ trước đến nay cô sợ phơi nắng như thế sao lại đứng dưới ánh mặt trời?

Hơn nữa ánh mắt cô hiện tại nhìn mình cùng nhìn người xa lạ giống nhau.

Nghe nói cô kỳ nghỉ xuất ngoại, cũng là gần nhất mới trở về, bọn họ thật lâu chưa gặp qua.

Nhị Nhị: “Ký chủ, nhắc nhở cô nga, Nam Khanh là thiên kim nhà giàu, cho nên từ nhỏ liền quen biết Cố Mục Lâm, thậm chí từ nhỏ đã thích Cố Mục Lâm, thời điểm cao trung càng là thổ lộ lì lợm la liếʍ, cuối cùng bị nam phụ tàn nhẫn cự tuyệt……”

Nhị Nhị càng nói ngữ khí càng hăng hái, rõ ràng là vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Nhị Nhị, ngươi sao lại không nói sớm, ân?”

Nghe âm cuối Nam Khanh nói chuyện Nhị Nhị nháy mắt cảm thấy trên người ớn lạnh.

Nam Khanh không rảnh cùng Nhị Nhị so đo, cô nhìn về phía nam nhân đi tới.

Lúc này nam phụ xuất hiện tại đây, nhỡ hắn đi phòng y tế gặp nữ chủ thế giới phải làm sao?

Biểu tình Nam Khanh biến hóa một chút, cố gắng nở nụ cười tự cho là ngọt ngào tiến lên: “Cố Mục Lâm, hiện tại là thời gian huấn luyện anh sao lại ở chỗ này?”



Liền tính thời điểm cao trung thổ lộ lì lợm la liếʍ quá, kia cũng là đã từng, hiện tại là hiện tại.

Lại nói hai người quen biết từ nhỏ, nhận thức mười mấy năm, cho dù có chuyện không thoải mái cũng không đến mức nháo đến cả đời không qua lại với nhau đi.

Nam Khanh cảm thấy chính mình vẫn là có thể tiến lên cùng Cố Mục Lâm nói một câu.

Cố Mục Lâm rất cao, ước chừng 1m9, hắn trên cao nhìn xuống nhìn Nam Khanh: “Em như thế nào sẽ ở đây?”

Hai người trên người đều mặc trang phục huấn luyện, hiện tại là thời gian huấn luyện tất cả học sinh đều ở sân thể dục, bọn họ hai người đều ở đây.

“Cái này không quan trọng, chúng ta vẫn là nhanh trở về đi, nếu để huấn luyện viên phát hiện chúng ta không có mặt, khẳng định tránh không được chút chuyện phiền toái.” Nam Khanh tự nhiên nói.

Cố Mục Lâm con mắt hơi nheo lại, đây là Nam Khanh sao?

Nam Khanh không chút nào khẩn trương, cô chính là muốn lừa gạt nam phụ trở về sân thể dục, đừng tại nơi này lượn vượn.

Cô biết chính mình như thế cùng tính cách nguyên chủ không giống, nhưng hệ thống không nói qua muốn duy trì thiết lập nguyên chủ? Nó nói chỉ cần có thể thay đổi kết cục nam phụ là được.

“Cố Mục Lâm, chúng ta trở về đi?”

Ánh mắt nam nhân nhìn chằm chằm cô, cuối cùng mở miệng: “Được.”

Hai người một cao một thấp một nam một nữ đi trên đường nhỏ, dọc đường đi đặc biệt an tĩnh, Nam Khanh đi phía trước, Cố Mục Lâm theo phía sau.

Thẳng đến khi hai người trở lại sân thể dục.

Ánh mắt Nam Khanh tìm kiếm đội ngũ lớp mình, thình lình một đạo thanh âm khàn khàn truyền đến: “Nam Khanh, em trước kia chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của tôi.”

Trước kia cô đều gọi hắn là Cố ca ca.

Cố Mục Lâm, từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên nghe cô gọi tên đầy đủ chính mình.

Nam Khanh sửng sốt, không đợi cô nói chuyện, Cố Mục Lâm thâm ý cười một chút sau đó trở về đội ngũ lớp mình.

Huấn luyện quân sự, cả ngày đều phơi dưới ánh nắng, có thể thi đậu trường đại học này hoặc là người thành tích tốt, hoặc chính là trong nhà không phú thì quý.

Một đám từ nhỏ đều sống sung sướиɠ, cả ngày này nơi nơi đều là âm thanh oán giận.

Nhiều nữ sinh đều lo lắng chính mình có thể hay không phơi đen.

Tại trong tiếng oán trách, rốt cuộc cũng hết ngày.

Đội ngũ giải tán, tù xa liền có vài nữ sinh đi tới.

“Nam Khanh, chúng ta đi dạo phố đi, sau đó buổi tối đi Diệp thành tụ hội.”

Nam Khanh chần chờ một giây, Nhị Nhị nhanh chóng giới thiệu: “Đây đều là thiên kim nổi tiếng, bạn bè nguyên chủ.”

Huấn luyện cả ngày, nhóm người này còn có sức lực dạo phố?

Hai mươi năm qua Nam Khanh chưa từng dạo phố qua, cô muốn đi dạo phố, nhưng cũng không nghĩ đi lúc này.

Có thân thể khỏe mạnh, lúc nào cũng có thể đi.

Hôm nay đứng nắng cả ngày, cô phải nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối không thể để cơ thể mỏi mệt, phải chú trọng dưỡng sinh.

Nam Khanh: “Các cậu đi thôi, tôi mệt mỏi muốn về ký túc xá nghỉ ngơi.”

“A, cậu thật sự không đi sao? Như vậy buổi tối tụ hội nhất định phải tới a, nghe nói Cố thiếu cũng sẽ đi.”