Chương 7: Hồng nhan bạc mệnh (7)

(7)

Nhìn tỷ lệ vòng tay, cung nữ thuận thế nhét nó vào trong người rồi quay đầu nhìn Vu Yên, cười nói, "Tiểu thư yên tâm, là chuyện tốt."

Nói xong nàng ta lại quay người tiếp tục dẫn đường, nhưng mà Vu Yên trong lòng lại dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.

Chuyện tốt.

Xem ra Thái tử đã nói với Hoàng hậu nương nương chuyện của cô. Hoàng hậu lại yêu thương đứa con trai này nhất, khẳng đem mình gả cho hắn. Thu hồi suy nghĩ, Phượng Nghi điện cũng đã xuất hiện ngay trước mặt. Cung nữ dẫn đường đi vào trước thông truyền, cô ở lại ngoài điện, thỉnh thoảng lại có mấy cung nữ trộm nhìn đánh giá cô, rồi mau chóng cúi đầu.

Đứng được một lúc, một cung nữ áo lam, vẻ mặt đoan chính đi đến chỗ Vu Yên, hơi hành lễ rồi nói với cô, "Nương nương cho mời, thỉnh tiểu thư đi vào."

Vu Yên khẽ gật đầu, hít sâu một hơi rồi ước vào nội điện, bên trong bài trí đẹp đẽ quý giá, đâu cũng lộ ra hai chữ phú quý. Chỉ thấy một người ngồi trên ghế giữa điện, người mặc một bộ váy xanh biếc thêu hoa văn hoa diên vĩ, thoạt nhìn qua sắc mặt bà rất ôn hòa nhưng trong mắt là ánh nhìn sắc lẹm kinh sợ nhân tâm.

Vu Yên tiến lên vài bước rồi chậm rãi khom lưng, âm thanh cung kính nói, "Thần nữ gặp qua Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Giọng nói thanh thúy dễ nghe của thiếu nữ vang lên giữa đại điện, Hoàng Hậu một tay bưng chung trà, khóe mắt thoáng nhìn nàng rồi nói, "Ngẩng đầu lên."

Dứt lời, Vu Yên cũng là hơi hơi ngẩng đầu, vẫn chưa nhìn thẳng bà.

Dư quang đảo qua, Hoàng Hậu trong tay chung trà tức khắc quơ quơ, trong mắt bỗng nhiên hiện lên một tia tinh quang, thật lâu sau, mới đưa chung trà nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Nghe nói ngươi lần trước rơi xuống hồ hoa sen, hiện giờ đã khá hơn chưa?" Hoàng Hậu một bộ quan tâm hỏi.

Vu Yên cúi đầu nghiêm túc trả lời, "Tạ nương nương quan tâm, sức khỏe thần nữ hiện tại đã không có trở ngại."

Nói xong, Hoàng Hậu lại nhìn nàng, rồi như là nhớ ra điều gì, đột nhiên cười khẽ, "Xem trí nhớ bổn cung này, Yên nhi mau ngồi, người tới pha trà đi."

Vu Yên hơi hơi mỉm cườicô vừa ngồi xuống đã có một cung nữ áo lam đi lên dâng một chén trà nóng, bất quá cô không dám dùng đồ vật trong cung, chỉ có thể làm bộ làm tịch nhấp nhấp miệng mà thôi.

"Mỗi lần nhìn thấy đám cô nương các ngươi trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, bổn cung lại cảm thấy mình già rồi, Thái Tử cũng thỉnh thoảng mới tiến cung, bổn cung cũng cô đơn, nếu Yên nhi có thể thường xuyên tiến cung, bổn cung nhất định sẽ không buồn như vậy." Hoàng Hậu bỗng nhiên cười trầm ngâmnhìn nàng, nói.

Vu Yên sửng sốt, đoán không ra ý định của Hoàng hậu, nếu muốn đem cô ban cho Thái tử, có thể nói thẳng, căn bản không cần phiền toái như vậy.

"Chỉ cần nương nương không chê thần nữ không thú vị, này nhất định là phúc phận của thần nữ." Cô đương nhiên là cung kính phụ họa thêm một câu, trước hết là tránh sao quả tạ như Thái tử.

Nhìn nữ tử phía dưới, tinh quang trong mắt Hoàng Hậu càng ngày càng sâu, nữ tử có dung mạo bậc này nhất định không thể lưu lại bên người Thái Tử, bằng không sớm hay muộn cũng thành tai họa, bất quá gần đây Hoàng Thượng rất sủng ái tiện nhân Hoàng Quý Phi kia tiện nhân, nếu đem Vu Yên này tặng cho Hoàng Thượng, lấy dung mạo nàng ta, nhất định có thể lấy bớt đi sủng ái cảu tiện nhân kia, một đích nữ thượng thư phủ nhỏ bé, hoàn toàn nằm gọn ở trong tầm khống chế của bà ta.

Bất đồng với các loại tâm tưu trong Phượng nghi điện, lúc này Kim Loan Điện lại có vẻ có chút yên lặng, trải qua một phen tranh chấp vừa rồi, đám người bên trong ít nhiều cũng đã bình tĩnh lại.

Trên long ỷ, lão hoàng đế hơi híp mắt, cuối cùng vẫn lên tiếng, "Đã vậy, chuyện cứu tế Trịnh Châu toàn quyền giao cho Văn Cực xử lý, Thái tử ngươi trước quản cho tốt chuyện thổ phỉ vùng Sơn Tây đi rồi lại nói."

Dứt lời, Thái tử ở phía dưới cùng với Tam hoàng tử đồng thời tiếng lên phía trước, cung kính, "Dạ, phụ hoàng."

Đám thần tử ở dưới thấy một màn này lại bắt đầu rục rịch, có vẻ Tam hoàng tử vẫn rất được hoàng thượng coi trọng nha.

Một lát sau, dường như nghĩ tới điều gì, hoàng thượng bỗng nhiên đem ánh mắt nhìn về phía Lễ Bộ thượng thư Đông Hoa, "Vu ái khanh, nghe nói ngươi còn một đích nữ chưa có hôn phối?"

Hoàng đế vừa dứt lời, Thái tử nhướn mày, vui sướиɠ trong lòng thiếu chút nữa lộ hết ra ngoài, hắn biết phụ hoàng yêu thương hắn nhất mà, xem cái tên Tần thô lỗ kia còn muốn đoạt người như thế nào.

Đột nhiên bị cấp trên điểm danh, Quốc Hoa hôm nay vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng thân mình như run lên, lập tức đứung dậy, rồi cung kính quỳ gối xuống mặt đất, "Bẩm hoàng thượng, ngoan nữ..."

"Hoàng thượng, Vu đại nhân đã sớm đồng ý để thiên kim đính thân với vi thần."

Tiếng nói làm mọi người đồng loạt dồn mắt nhìn, thấy Tần tướng quân một thân triều phục đen tuyền đứng dậy, một đám thần tử lại đem ánh mắt đặt lên người vị Lễ Bộ thượng thư kia, thì ra ông ta đã tìm được cái cây đại thụ to như thế này để ôm.

Nghe vậy, Vu Quốc Hoa vẻ mặt mông lung nhìn Tần diễn. Thái tử nôn nóng đứng dậy, tức đến muốn hộc máu, "Không thể nào, hôm qua Vu đại nân còn nói nữ nhi hắn ta chưa có đính hôn, hôm nay sao có thể đã đính thân với ngươi?"làm

Thấy Thái tử nhảy ra, mọi người lại càng không hiểu chuyện này rốt cục là sao, cũng không biết con gái Vu đại nhân kia là thần thánh phương nào, thế mà lại có thể làm hai người này, vì nàng ta mà tranh đoạt.

"Vừa khéo, trước khi thượng triều, Vu đại nhân đã cùng vi thần định ra hôn ước." Tần Diễn ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Quốc Hoa, khóe miệng câu lên, "Vu đại nhân nói xem có phải không?"

Vu đại nhân lúc này cả người đổ mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất không ho he tiếng nào, tựa hồ phân vân không biết nên đắc tội ai.

Thấy vậy, Thái Tử lập tức đi đến trước mặt Vu đại nhân, vẻ mặt không vui nói: "Với đại nhân, ngươi có cái gì cứ việc nói, có phụ hoàng ở đây, ngươi không cần sợ người nào đó hϊếp bức ngươi!"

Nói xong, hắn còn tức giận trừng mắt nhìn Tần Diễn một cái, vậy mà người kia vẫn cứ là dáng người đĩnh bạt, một cái liếc mắt cũng không thèm cho hắn.

Vu Quốc Hoa có thể nói gì chứ! Hắn đâu có biết Tần Diễn lại đi coi trọng nữ nhi nhà mình, lúc này hận không thể tìm một cái khe dưới đất mà chui xuống.

Bên dưới được một phen nghị luận sôi nổi, lão hoàng đế cũng hơi hoang mang không rõ chuyện này là như thế nào, Hoàng hậu nói Thái tử muốn nạp cô nương nhà Lễ Bộ thượng thư kia làm trắc phi, mà lúc này, có vẻ như Tần tướng quân cũng vừa ý nàng ta.

Lúc này, Vương Nguyên Chi đột nhiên tiến lên một bước, quỳ một gối trên đất, "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ trong phủ đã cơ thϊếp thành đàn, không giống Tần tướng quân hậu việc trống trơn, đến chính thê cũng không có, vi thần cho rằng Thái tử điện hạ có thể thông cảm cho những người khác một chút."

Dứt lời, các võ tướng cũng theo hắn, đồng loạt tiến lên rồi quỳ một chân, phụ họa nói, "Đúng vậy Hoàng thượng!"

Người đứng ra càng lúc càng nhiều, Ngụy Văn Cực đứng yên chưa nhúc nhích, ánh mắt ngược lại có chút phức tạp. Còn Thái tử, trước một màn như vậy lại tức đến đỏ cả mặt, gắt gao trừng mắt nhìn đám người kia.

Trên mặt lão hoàng đế lúc này cũng vẫn bình thản, tựa như đang cân nhắc lợi hại, chỉ vì một nữ nhân mà làm xa cách quan hệ của hoàng gia với Tần Diễn thật sự là không đáng. Cuối cùng, lão hoàng đến mới cất tiếng nói, "Đủ rồi!"

Trong chốc lát, toàn bộ đại điện lại một lần nữa an tĩnh, lão hoàng đế chậm rãi đưa mắt nhìn người bên dưới, "Đích nữ Vu thượng thư, thiện giải nhân ý, đoan trang tú lệ, cùng Tần ái khanh đúng là một đôi tương xứng, nay trẫm tứ hôn, ngày khác để Khâm Thiên giám chọn cho các ngươi một cái ngày lành, cử hành hôn lễ!"

"Phụ hoàng!" Thái Tử ngẩng đầu vẻ mặt bất mãn.

"Tạ Hoàng Thượng." Tần Diễn cúi đầu, vẻ mặt bình đạm không chút gợn sóng.

"Bãi triều!"

Theo tiếng nói kia, g thân ảnhminh hoàn dần dần biến mất, trong đại điện tất cả mọi người đều vây quanh Tần Diễn, tỏ vẻ chúc mừng, chúc phúc, chỉ có Thái Tử trừng mắt nhìn hắn, trong mắt nổi lên một tia âm ngoan.

~

Vu Yên trở lại phủ thì phụ thân cũng đã đã trở lại, nhìn thấy cô, khuôn mắt tức khắc lộ ra thần sắc phức tạp, dường như là tức giận lại mang theo bất đắc dĩ, tựa hồ có chút không thể nề hà, mà ánh mắt hạ nhân nhìn cô tất cả cũng đều là vẻ hâm mộ.

Chờ trở lại tiểu viện, nàng mới nhìn đến nàng trong viện bãi đầy rất nhiều rương đồ, bên trong tất cả đều là vàng bạc châu báu, Trịnh thị đang đứng ngồi không yên nhìn chằm chằm, ý đồ muốn chiếm làm của riêng.

"Tiểu thư, nghe nói đồ này đều là Tần tướng quân cho người đưa tới, ngoài sảnh vẫn còn rất nhiều đồ." Tiểu Tình cười hì hì nói.

Thấy cô đã trở về, Trình thị ngày lập tức cười nói đi đến chỗ cô, "Con chắc cũng đã biết sự tình rồi chứ? Về sau con đã là người của phủ tướng quân, cha con là người cổ hủ, ngày thường phải để ý giúp đỡ ông."

Nhìn gương mặt giả dối của Trịnh thị, Vu Yên cũng không có ý định cũng bà ta trở mặt, tỏ vẻ nghe lời, cười cười nói, "Nghe mẫu thân nói kìa, đây là chuyện đương nhiên."

Thôi đi, từ nay về sau, chuyện tốt nhất cô có thể làm là không đi tìm phiền toái, cả đời về sau cũng đừng quan hệ với nhau, còn giúp đỡ? Một người cha chỉ biết lợi dụng chính con gái mình, cô không phải là người rộng lượng đến vậy.

Nhìn Vu Yên vẫn nghe lời như vậy, Trịnh thị bộ dáng chần chừ muốn nói lại thôi, "Đồ này..."

"Nhà kho trong tiểu viện còn trống rất nhiều chỗ, đồ vật hẳn còn có thể để được, mẫu thân không cần lo lắng." Vu Yên nói xong,, không thèm nhìn đến sắc mặt Trịnh thị kia, lập tức đi về phòng.

Nhìn bóng dáng dần biến mất trước mắt mình, Trịnh thị tức đến ngứa răng, được, bà ta cuối cùng cũng được nhìn thấy bộ mặt thật của đứa con gái kia, hóa ra từ trước giờ nàng ta đều là làm bộ làm tịch trước mặt mình.

Thoát khỏi móng vướt của Thái tử, Vu Yên cảm thấy cơm hôm nay cũng ngon hơn bình thường, còn ăn nhiều thêm một chén. No đến mức buổi tối cũng không ngủ được, chỉ có thể ngồi dựa vào nệm, đọc sách đợi tiêu thực.

Ban đêm, ánh nến trong phòng vừa tắt, một bóng đen bỗng nhiên nhảy từ nóc nhà xuống, lẳng lặng không một tiếng động đến gần phòng Vu Yên, cắm một cái ống trúc vào cửa sổ, ngay sau đó, thân ảnh kia cũng nhanh chóng đi vào phòng, sau đó mang thêm người trong phòng ra ngoài.

Cùng lúc đó, sau nóc nhà cũng xuất hiện thêm hai bóng người khác, trong đó một người tức kkhawsc nhỏ giọng nói, "Ngươi đi bẩm báo tướng quân, ta đi theo sau."

Vừa dứt lời, hai người tản ra hai hướng khác nhau.

Vu Yên nhớ rõ cơ thể mình dần dần nóng lên, đến mức không thể ngủ được nữa. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, trong ánh nến mờ lại đột nhiên xuất hiện gương mặt mà cô ghét nhất.

"Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, cho dù họ Tần kia có muốn ngáng chân như thế nào, hôm nay bổn điện hạ cũng phải có được nàng."

Vu Yên cố gắng định thần lại, chỉ thấy trước mặt là một gian phòng xa lạ, bày trí xa hoa, giống như trong hoàng cung, mà Thái tử kia, vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm cô muốn nhào lên.

Cảm giác được thân thể khác thường, cô chỉ có thể vô lực lùi về phía sau, "Ngươi... ngươi tránh ra."

Thanh âm mềm mại như lông vũ làm trong lòng Thái tử như bốc lên một trận lửa nóng, hắn lập tức duỗi tay nắm lấy cằm nhỏ tinh xảo cuẩ người trước mặt, cười lạnh một tiếng, "Để xem sau hôm nay họ Tần kia còn muốn làm thế nào!"