Chương 5: Hồng nhan bạc mệnh (5)

(5)

Vừa nghe thấy thanh âm này, Vu Yên chỉ cảm thấy chính mình tóc gáy mình dựng thẳng lên, lập tức liều mạng giãy giụa, "thỉnh điện hạ tự trọng."

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn, nhu nhược động lòng người, Thái Tử cũng không biết thế gian lại có mỹ nhân đẹp như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy lũ cơ thϊếp trong phủ chính là một lũ dung chi tục phấn, tiểu tiên nữ trước mắt mới là quan trọng nhất.

"Bổn điện hạ biết ngươi là ai, ngoan ngoãn, ta sẽ bảo mẫu hậu nghênh ngươi làm trắc phi, vinh hoa phú quý mai sau cho ngươi hưởng hết."

Vu Yên không chịu được nữa, cong gối định đạp hắn một cái, đúng lúc này từ con đường đá cuội nhỏ xuất hiện bóng người.

"Hoàng huynh đây là..."

Nghe được giọng nói hắn ghét nhất trên đời, Thái tử lập tức nhăn mày, theo bản năng đem Vu Yên buông ra, phẫn nộ nhìn người đối diện mình, "Ngươi sao lại ở đây?"

Vu Yên ngay sau đó lui ra sau vài bước, thầm hận không có cơ hội cho tên Thái tử chó má này mấy đạp và mệnh căn tử của hắn.

"Ta vốn định bàn bạc với hoàng huynh chuyện cứu tế Trịnh Châu, lại nghe Ngũ hoàng muội nói huynh ở trong phủ, mới tìm đến nơi này, chỉ là hoàng huynh đây..." Tam hoàng tử lúc này mặc trên người một thân y phục trắng, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt ôn nhuận tuấn dật còn mang theo kinh ngạc.

Thái tử mất kiên nhẫn, lôi quạt giấy ra mân mê trong tay, mặt vẫn còn mang theo tức giận tựa hồ như đang trách Tam hoàng tử phá hỏng chuyện tốt của hắn.

"Chuyện cứu tế một mình ngươi xử lí là được, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà làm phiền đến ta."Thái tử thu lại quạt xếp trong tay, không vui trừng tam hoàng tử một cái, rồi phất tay áo bỏ đi.

Chờ hắn đi rồi, Vu Yên xoay người hành lễ với nam tử trước mặt, "Thần nữ gặp qua Tam hoàng tử điện hạ, vừa rồi...... Đa tạ ngài."

Vu Yên chưa gặp qua Tam điện hạ này, nhưng nguyên chủ trước khi bị đưa đi hòa thân đã nhìn thấy hắn một lần, khi đó trên người hắn đã khoác long bào, cũng không có vẻ ôn nhu hiền hòa như bây giờ.

"Nếu ta nói đây là trùng hợp, tiểu thư có tin không?" Tam hoàng tử mỉm cười, lẳng lặng nhìn nữ tử trước mặt. Trời lúc này tối đen như mực, nhưng tư dung tuyệt sắc của nữ tử kia vẫn như viên ngọc quý đẹp đẽ chói mắt. Mỹ nhân hắn gặp qua không ít nhưng người có gan cử tuyệt thái tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Dù sao cũng đa tạ điện hạ, sắc trời không còn sớm, thần nữ xin cáo lui trước." Nói rồi nàng liền lui rấu vài bước rồi xoay người nhanh chóng rời đi, tựa hồ còn phải tham gia dạ yến.

Mắt nhìn theo thân ảnh vàng nhạt biến mất dần, ý cười trong mắt Tam hoàng tử Ngụy Văn Cực lại càng thêm nồng đậm.

Vu Yên mặc kệ Trường Hoa công chúa này có ý định gì, Vu Yên vẫn quay lại hội họp cùng những người khác, cho dù bị Trường Hoa công chúa bắt bẻ, bị nhóm quý nữ xa lánh, cũng phải có mặt ở đây, tránh cho người khác suy diễn lung tung.

Chờ đến khi xem dạ minh châu xong, Vu Yên chạy nhanh lên xe ngựa, nói phu xa hồi phủ, tựa như Thái tử kia có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Hồi phủ rồi, Trịnh thị hỏi nàng hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không, Vu Yên đương nhiên là không đem chuyện Thái tử ra nói với bà ta, bằng không phụ thân sợ là sẽ nhanh chóng đưa cô đến bên người Thái tử.

Nhưng mà cho dù Vu Yên không nói ra, có một số việc vẫn là không tránh được. Ngay ngày hôm sau, Thái tử nghênh ngang đến phủ Thượng thư, Vu Yên biết được thì hận đến ngứa răng. Cô đi đến đại sảnh, đã thấy vị phụ thân kia cúi đầu khom lưng cung kính lấy lòng Thái tử.

Nhìn thấy Vu Yên, Thượng thư đại nhân Quốc Hoa lập tức râu dựng thẳng, tức giận nói, "Thấy điện hạ còn không mau lại đây chào hỏi?"

Nói xong lại nhìn người trên ghế, cung kính nói, "Tiểu nữ không hiểu quy củ, mong điện hạ không trách phạt."

Nhìn cảnh này Vu Yên cũng không biết là mình nên nói gì, đành phải đi qua hành lễ, vẻ mặt xa cách, " Thần nữ gặp qua Thái tử điện hạ."

Nhìn thấy nàng, Thái tử điện hạ vừa rồi còn rất ngạo mạn lập tức đứng dậy, duỗi tay muốn đỡ nàng, "Không cần đa lễ."

"Đa tạ điện hạ." Vu Yên nhanh chóng lùi ra sau một bước, tránh sự đυ.ng chạm của hắn.

Một màn này cũng không làm Thái tử cảm thấy xấu hổ, một bên ve vẩy quạt xếp, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt như mất hồn.

Quốc Hoa không vui, trừng mắt nhìn, "Làm càn! Quy củ ngày thường học để đâu rồi!"

"Ai! Vu đại nhân làm gì vậy." Thái tử sao nhẫn tâm nhìn mỹ nhân bị giáo huấn, lập tức trầm mặt, thu hồi quạt xếp, bất mãn nhìn chằm chắm hắn, nói, "Vu tiểu thư đây là không cố ý, ngươi sao có thể hà khắc nàng như vậy."

Nghe lời Thái tử, Quốc Hoa lập tức cúi đầu khom lưng cười nói, "Điện hạ nói phải, đều là vi thần không tốt."

Vu Yên:...

"Là thế này, bổn điện hạ thấy hôm nay thời tiết rất tốt, muốn cùng tiểu thư ra ngoại ô săn thú, Vu tiểu thư suốt ngày bị canh giữ chốn khuê phòng cũng buồn chán đi." Tầm mắt cực nóng của Thái tử lại lần nữa gắn chặt trên người Vu Yên không rời.

Vu Yên nhíu mày, không đợi cô nói chuyện, Quốc Hoa nhanh chóng phụ họa, "Hiếm khi được điện hạ quan tâm, ngươi còn không mau tạ ơn."

Dứt lời, nha hoàn xung quanh đều là một vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn tiểu thư nhà mình, nhìn cảnh này, tiểu thư các nàng sợ là phải nhanh chóng tiến vào Đông cung.

Trịnh thị ngồi một bên, trên mặt cũng là thần sắc vừa lòng, ả biết đứa con này thể nào cũng có thể làm cho Thái tử vui lòng, đến lúc đó ả lại sinh một đứa nữa, vị trí chính phi kia cũng không phải là không với được.

"Không được."

Vu Yên không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Nam nữ thụ thụ bất thân, điện hạ dù gì cũng là ngoại nam, Yên nhi sao có thể......"

"Ngươi yên tâm, ngày khác ta sẽ đi tìm mẫu hậu nói một tiếng, đến lúc đó ngươi chắc chắn sẽ được đi theo hầu hạ bổn điện hạ!" Thái Tử không để bụng phe phẩy quạt xếp, dường như mỹ nhân đã là vật trong bàn tay hắn.

Một bên Trịnh thị cũng trừng mắt nhìn Vu Yên liếc một cái, lập tức tiến lên lặng lẽ đem cánh tay Vu Yên bấm chặt, trong mắt đầy cảnh cáo.

Vu Yên lui ra sau vài bước, che lại chỗ vừa bị bà ta cấu véo khẽ cắn môi, lúc này chỉ có thể nhịn xuống.

Thấy nàng thuận theo, Thái Tử càng thêm đắc ý, như cũ nghênh ngang mang theo nàng ra khỏi phủ thượng thư, còn đem theo một chiếc xe ngựa.

Vừa lên xe, thấy Thái Tử lại muốn bò vào xe ngưa ngồi cùng, Vu Yên nhanh nhút nhát sợ sệt nói: "Nam nữ khác biệt, Yên nhi ngày sau sẽ là người của điện hạ nhưng rốt cuộc hiện giờ nhiều người nhiều miệng, thanh danh Yên nhi không quan trọng, chỉ sợ người ngoài đồn đãi điện hạ không hiểu lễ nghĩa, vậy Yên nhi chính là có tội."

Mỹ nhân dùng đôi mắt long lanh nhìn mình, Thái Tử cảm giác tim mình tê lại, "Đúng đúng đúng......"

Nhìn bộ dáng nhút nhát sợ sệt, Thái Tử trong lòng một mảnh lửa nóng, lúc này tự nhiên là nàng nói cái gì thì là cái đấy, dù sao cũng không vội, người đã là của hắn rồi, cho nên lập tức đổi thành cưỡi ngựa.

Thấy vậy, Vu Yên thở pháo một tiếng, nhìn xuống cánh tay mình, thấy chỗ bị Trịnh thị bấm vào đã tím đen một mảnh, nghĩ thầm cô nhất định phải hành động nhanh hơn mới được, không kịp nữa rồi.

Xe ngựa một đường xóc nảy, rốt cuộc cũng dừng lại ở một mảnh đất vùng ngoại ô.

Vu Yên còn chưa kịp đi xuống, liền nghe thấy Thái Tử hình như đang cãi nhau với người nào đó.

"Tam đệ, các ngươi vì sao lại ở đây?!"

Đối diện với vẻ mặt không cao hứng của Thái Tử, Vương Nguyên Chi trên lưng ngựa lại nhịn không được nói: "Thái Tử điện hạ thật buồn cười, chúng ta tới này ngoại ô này tự nhiên là muốn đi săn thú rồi!"

Vương Nguyên Chi vừa dứt lời, không màng vẻ mặt xanh mét của Thái tử, Lục hoàng tử cũng phụ họa theo, "Vương tướng quân nói rất đúng, hoàng huynh cũng thật là không ý tứ, huynh một mình săn thú, chi bằng đại gia cũng nhau đi mới thú vị."

Nhìn nhóm người đối diện, tầm mắt âm u của thái tử nhìn Lục hoàng tử rồi quét sang Tam hoàng tử Ngụy Văn Cực, rồi lại từ Ngụy Văn Cực quét lên người Tần Diễn bên kia. Xoay người, hắn bắt lấy cổ áo của người hầu bên cạnh mình, mặt đầy tức giận, thấp giọng tra hỏi, "Đây là có chuyện gì?"

Thấy Thái tử tức giận đúng đùng, tùy tùng kia mới kiêng kị nhìn về phía sau, rồi nhỏ giọng nói, "Nô tài nghe theo lời điện hạ phân phó, dắt hãn huyết bảo mã từ chuồng ngựa cuả hoàng thượng ra, ai ngờ vừa ra đến cửa cung đã gặp phải đám người Tần tướng quân vừa mới hạ triều, Tần tướng quân thấy nô tài dắt ngựa thì giữ lại, biết điện hạ muốn đi săn thú liền một hai phải theo tới, cho nên..."

"Phế vật!"

Thái tử một chân đem tên nô tài kia đá văng ra đất, bộ dáng giận dữ.

Nghe thấy tiếng động, Vu Yên lặng lẽ kéo màn xe, nhìn thấy người bên ngoài, ngay lập tức vui vẻ từ trên xe ngựa đi tới.

Không nghĩ trên xe còn có mỹ nhân, Lục hoàng tử bên kia lập tức trừng mắt nhìn, Ngụy Văn Cực bên cạnh ánh mắt cũng chợt lóe, chỉ có Tần Diễ thần sắc bỗng trở nên ôn hòa hiếm thấy.

"Ngươi..." nhìn thấy nàng xuống xe, Thái tử cũng nhất thời nghẹn lời, nhìn hãn huyết bảo mã bên cạnh, nảy ra một cái ý tưởng, "Tùy rằng nàng không biết cưỡi ngựa, bổn điện hạ có thể mang ngươi theo cùng."

Hắn ta vừa dứt lời, Vương Nguyên Chi bên kia tức khắc hô lên, "Vu cô nương mảnh mai yếu ớt, lấy thuật cưỡi ngựa của Thái tử điện hạ sợ là sẽ đem cô nương hất thẳng xuống đất thôi."

"Vương Nguyên Chi!"

Thái tử nắm tay căng thẳng, hận không thể đem tên Vương Nguyên Chi này chém đầu vứt xác cho chó ăn, vẫn là đám tùy tùng bên cạnh lôi kéo hắn, bằng không sợ là hậu quả không tưởng tượng được.

Lục hoàng tử bên cạnh Vương Nguyên Chi vẫn luôn cố gắng nhịn cười, người này từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất, cộng thêm Vương Nguyên Chi trong tay nắm trọng binh, binh lính canh gác kinh thành toàn bộ nằm trong tay hắn, cho dù Thái tử có tức giận mấy cũng khong thể tùy tiện được.

Nhìn nữ tử xinh đẹp động lòng người bên kia, Ngụy Văn Cực định mở lời thì Vương Nguyên Chi lại đột nhiên nói, "Luận về cười ngựa, có ai có thể qua mặt tướng quân chúng ta chứ."

Thái tử lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, hắn ngày ngày ở kinh thành chơi đùa, sao có thể so với cái tên quanh năm suốt tháng ngồi trên lưng ngựa đánh giặc Tần Diễn!

Vu Yên vẫn đang yên lặng đứng cạnh xe ngựa, xem kịch hay thì bỗng nhiên Tần diễn phi ngựa đến cạnh người cô, chậm rãi vươn tay, ánh mắt nhu hòa, "Đi."

Ánh mắt Ngụy Văn Cực lập lòe, thần sắc phức tạp nhìn một màn trước mắt, lại nhớ đến dáng vẻ một hai phải đi săn ngày hôm nay của Tần Diễn, dường như đã nghĩ ra cái gì đó.

Đối mặt với cơn bạo nộ của Thái tử, Vu Yên chớp chớp mắt rồi quay đi, đem tay mình đắt trong lòng bàn tay rộng lớn của người kia, nhấc chân đặt lên mép yên ngựa định bước lên thì eo cô bị người cầm lấy.

Đến khi Vu Yên lấy lại tinh thần rồi, cô đã ngồi an toàn trên lưng ngựa, mà phía sau chính là vòng ngực của Tần Diễn.

Một màn này chọc giận Thái tử, hắn cầm quạt xếp chỉ vào người Tần Diễn, tức giận hét lên, "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi muốn làm hỏng thanh danh Vu tiểu thư đúng không!"

Vu Yên:...

Nguyên lai hắn còn biết đến nam nữ thụ thụ bất thân?

"Điện hạ mở mồm nói lời này, không biết lúc trước ngài ở ngoài đường đùa giỡn dân nữ, có nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân không?" Vương Nguyên Chi không mặn không nhạt đáp lời.

Lại là hắn.

Thái tử nắm chặt tay lại sau lưng, gân xanh bên thái dương nổi hết lên làm toàn bộ người hầu đứng bên cạnh sợ tới mức cả người phát run.

Tần Diễn cũng không để ý tới những người này, chậm rãi quay ngựa, mang theo Vu Yên chậm rãi rời đi, mà thái tử ở đằng sau cũng nhanh chóng lên ngựa, muốn đuổi theo.

Tần Diễn thoáng nhìn qua khóe mắt, cúi đầu ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, "Ngồi chắc."

Vu Yên còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy ngựa đang chạy như bay, từng cơn gió mát lạnh xẹt qua mặt mình, cả người cô lúc này đều dựa sát vào người Tần Diễn, một tay cô còn phải túm lấy tay hắn mới có thể ổn định thân mình.

Mà Thái tử đằng sau họ, cưỡi trên lưng hãn huyết bảo mã mà đuổi theo, nhưng đi được một đoạn ngắn đã mất dấu Tần Diễn, đành phải quay đầu lại tìm người hầu tính sổ.

Bên tai đều là tiếng gió, Vu Yên chỉ có thể nói to hơn, "Tần Diễn, chậm lại một chút."

"Tiểu thư sợ thì có thể bám chặt lấy ta." Thanh âm trầm thấp từ tính của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai nàng.

Người trong lòng nhỏ bé mềm mại, trên người còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Cảm nhận được nàng đang khẩn trương, Tần Diễn dần chậm lại, hai tay cũng hơi vòng quanh người nàng.

Nghe vậy, Vu Yên lập tức quay đầu liếc hắn, nhỏ nhẹ đáp, "Thái tử nói rất đúng, nam nữ thụ thụ bất thân."

Ngựa lúc này đã chạy vào sâu trong rừng, chung quanh là cây cối xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng còn có những con thú nhỏ như sóc, chuột chạy qua, không gian yên tĩnh phảng phất chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây.

Hắn thả chậm tốc độ, nghiêm trang nhìn cô, "Ta và hắn đương nhiên là không giống nhau."

Vu Yên:...

"Hừ, nơi nào không giống nhau? Không phải đều là ngoại nam hay sao?". Cô trừng mắt nhìn Tần Diễn xem hắn muốn giải thích như thế nào.

Cô vừa dứt lời, hắn đã đưa tay lên ngữ áo, móc ra một khối khăn tay hồng nhạt được gấp gọn gàng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nói, "Chúng ta đã trao đổi tín vật đính ước, ta tự nhiên không thể xem là người ngoài."