"Hơn nữa căn cứ vào trực giác của tôi, nam nhân này khẳng định không đơn giản, cậu nhìn một chút ánh mắt và khí tức của đối phương đi, liền một chữ, tuyệt!"
"Hứ, trên đời này hổ giấy nhiều đi, dù sao gây Hải thiếu, hắn cái mạng này sống cũng không lâu, huống chi chẳng qua là một dị năng giả hệ Lôi cấp hai, chúng ta nhiều dị năng giả cao cấp như vậy còn có thể chơi không lại hắn? Dù sao Hải thiếu nói, chỉ cần hoàn thành, chúng ta mỗi người đều có phần thưởng."
"Nói cho cùng, chỉ là trong lòng tôi luôn đột đột nhảy, sẽ không phải có chuyện đại sự gì sắp xảy ra đi."
"Phi, cái miệng quạ đen của cậu! Xuỵt.. Hải thiếu nhìn tới, chớ nói chuyện."
Nam thành vùng ngoại thành công xưởng bỏ hoang khá nhiều, tầm mắt rộng lớn, nhìn một cái chính là thảm cảnh vô cùng tịch liêu.
Một đoàn người sau khi xuống xe, nghe thấy động tĩnh Zombie lần theo nơi phát ra âm thanh đang cong vẹo đi tới, dữ tợn há một miệng như bồn máu, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ.
Lục Trì Hải hoàn toàn không lo lắng những Zombie kia sẽ tới gần hắn, bởi vì bọn chúng còn kịp đi tới, thì đã có dị năng giả nhanh chóng giải quyết.
Chỗ mấy con Zombie bị dị năng giả gϊếŧ chết, nơi xa trước sau liên tục xuất hiện mười mấy con Zombie, giống như con ruồi ngửi thấy huyết, như ong vỡ tổ xông tới.
Lục Trì Hải sắc mặt âm trầm ánh mắt bất thiện không biết nghĩ tới thứ gì, hướng dị năng giả cao cấp năng lực mạnh nhất trong đội ngũ vẫy vẫy tay, sau đó lại gần lỗ tai đối phương nói mấy câu.
Khi nhìn thấy dị năng giả kia dựa theo bản thân phân phó đi làm, Lục Trì Hải trên mặt lộ ra nụ cười ý vị không rõ, đối với kế hoạch của mình tràn đầy tự tin.
Có mấy con Zombie hướng về phương hướng Trầm Mộc Bạch đi tới, nhưng ở gần năm mét liền ngừng lại, giống như là chần chờ cái gì, cuối cùng ngoẹo đầu đi hướng khác, hướng những dị năng giả kia đi đến.
Không cần nghĩ cũng biết những Zombie này đã nhận ra khí tức đáng sợ trên người nam chính, đương nhiên sẽ không muốn đi tìm chết, lúc này đổi mục tiêu.
Trầm Mộc Bạch nhịn không được mấp máy, không cẩn thận bị đầu răng đập lên môi trên, một cỗ nhàn nhạt tanh nồng trong miệng lan tràn ra, nàng ồ lên một tiếng, "Hệ thống, miệng ta giống rách rồi."
Hệ thống trầm mặc một cái chớp mắt, mở miệng nói, "Ở bên người nam chính không nên chạy loạn."
Trầm Mộc Bạch nghe lời này một cái trở nên vội vã cuống cuồng lên, "Thế nào? Phát sinh chuyện gì?"
Hệ thống ".. Ngu xuẩn, cô cảm thấy thế nào."
Trầm Mộc Bạch nghĩ nghĩ, sau đó kém chút khóc lên.
"Hệ thống, lại yêu ta một lần!"
Hệ thống "Không còn kịp rồi, nam chính đã phát hiện."
Ngửi được trong không khí như có như không nhàn nhạt mùi máu tươi, con ngươi màu băng lam đồng mâu Hoắc Quân Hàn trong nháy mắt tràn ngập thêm một tầng hơi mỏng huyết hồng, thứ nguyên thủy nhất trong cơ thể đang kêu gào, ngay sau đó bị hắn áp chế xuống, trước sau bất quá mấy giây.
Hắn đi từng bước một đến trước mặt Trầm Mộc Bạch, có chút cúi người, duỗi ra một cái tay thon dài giống như nghệ thuật điêu khắc, nắm cái cằm trắng nõn của cô, dùng ngón cái vân vê ở cánh môi phấn nộn mềm mại, lúc nhìn đến vết thương thật nhỏ, lông mày nhíu chặt.
Khí tức tàn nhẫn, âm trầm, hung tàn hòa hợp thành một mớ, lúc này ánh mắt nam nhân cực kỳ bất thiện khóa chặt ở nơi xa, cánh tay ôm vòng eo mảnh khảnh của thiếu nữ.
Tuy nói nam thành vùng ngoại thành của thành phố S là một trong những địa phương Zombie dầy đặc nhất, có thể vị trí hiện nay của bọn họ là nơi Zombie ít nhất, hơn nữa chỉ cần không làm ra động tĩnh lớn, đem những con Zombie kia dẫn tới ứng phó Hoắc Quân Hàn để cho hắn chết không có chỗ chôn là tuyệt đối không có vấn đề.
Lục Trì Hải đã dự đoán như vậy nhưng sau khi nhìn lại, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn xem nam nhân bộ dáng đang ôm giai nhân trong ngực, trong lòng đắc ý nghĩ đến, lúc này lão tử nhìn ngươi làm sao đùa nghịch uy phong.