Vừa rồi chỗ này chính là nơi Mộc Ngư ẩn nấp.
Nhìn biểu tình giờ phút này của Tiểu Dã, cô bỗng nhiên cho hắn một cái ánh nhìn như đứa thiểu năng trí tuệ.
Nàng mấy ngày nay vẫn luôn trốn đông trốn tây, hoàn toàn liền đúc kết ra một bộ bí quyết.
Bảo nàng viết ra tới, khả năng có thể ra một quyển luôn.
“Tàng còn cần nhiều điểm, về sau ngươi cũng sẽ được lĩnh hội.”
“…… Ta vì cái gì muốn trốn a.”
“Có thể là cảm thấy thú vị đi.” Mộc Ngư suy nghĩ một lát, quay đầu lại vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.
Tiểu Dã: “……”
Tổng cảm thấy tiểu tỷ tỷ mỗi lần nói chuyện đều coi ta là đứa trẻ trâu vậy, bất quá cũng may hắn cũng không tham gia vào đám trẻ trâu đấy nha, bởi vì hắn thông minh nhất a!
Bốn phía thực an tĩnh, hai người còn tránh ở trong bụi cỏ.
Chừng 180 phút, Tiểu Dã vẫn luôn ngồi xổm ở chỗ này, cảm thấy cả người đều mau không tốt.
“Cái kia…… Tiểu tỷ tỷ, chúng ta hiện tại có thể rời đi nơi này sao?”
“Ân, có thể, bất quá chân ra không thể cử động.” Lại thử động một chút, khả năng thật sự muốn phế mà.
Nàng cũng không muốn vượt qua nửa đời sau ở trên xe lăn đâu.
“A? Kia làm sao bây giờ?” Tiểu Dã vừa nghe, liền muốn xem xét thương thế của nàng.
Nhưng là Mộc Ngư ngăn cản động tác của hắn.
Tiểu Dã khó hiểu nhìn nàng.
Mộc Ngư cười cười: “Khả năng yêu cầu ngươi bồi ta rời đi nơi này.”
Tiểu Dã: “……”
……
Hai người đi vặt thải hồi dược, phát hiện không thấy bọn họ, chạy nhanh đi tìm kiếm đối phương.
Thời điểm Cảnh tìm Tiểu Dã qua những gì lưu lại hảo thì tìm được hai người.
Mộc Ngư đã ngủ, mà Tiểu Dã thần kinh lại khẩn trương nhìn bốn phía.
Lúc đó hai người là trốn ở trong một cái sơn động rất nhỏ, hình tượng chật vật, trên đầu thậm chí còn treo thêm nhánh cây với lá khô.
Rất khó tưởng tượng, Tiểu Dã là như thế nào đem chính mình nhét vào.
Thời điểm Tiểu Dã thấy Cảnh, so thấy cha còn kích động hơn.
Thấy hắn chạy lại đây, Cảnh thực nhẹ nhàng trực tiếp tránh đi.
Mộc Ngư bị tiếng Tiểu Dã kêu rên oai oái liền bừng tỉnh.
Đang muốn nói gì đó, liền thấy trước mắt phảng phất bóng người, sau đó động tác nhanh chóng cho đối phương một cái tát.
“Bang ——”
Bốn phía không khí tựa hồ đều như chìm vào yên lặng.
Tuy rằng Cảnh trên mặt có rất nhiều râu, nhưng là Tiểu Dã vẫn là nhịn không được sờ sờ mặt mình, thế nào nhìn cũng thấy đau.
Mộc Ngư cũng không nghĩ tới, chính mình sẽ theo bản năng phản ứng mà cho Cảnh một cái tát.
Cảm nhận được bốn phía âm trầm trầm, nhiệt độ không khí lạnh xuống, Mộc Ngư thu hồi tay, cúi đầu bắt đầu làm rùa đen rụt cổ.
“Cái kia…… Tôi vừa rồi chỉ là bản năng phản ứng……”
“Ân.”
Thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên trời, Mộc Ngư không kịp kinh hô, nhanh tay ôm cổ Cảnh, sau đó mặt nàng thành công bị râu quai nón của Cảnh trát đầy mặt.
Như thế nào đều có một loại cho nhau thương tổn cảm giác.: )
Bởi vì chính mình đánh người, Mộc Ngư không dám nói lời nào, thẳng đến nam nhân đem nàng buông, nâng lên chân nàng.
Mộc Ngư nhăn giữa mày, theo bản năng muốn thu hồi chân, nhưng mà nam nhân bỗng chốc siết chặt chân nàng. Mộc Ngư không dám động.
“Cái kia…… Kỳ thật ta chân không đau.”
“Hảo? Nếu ta bổ xuống mấy đao đâu?” Nhìn nam nhân trên mặt mang theo ý cười giả dối.
Mộc Ngư: “……”
“Ta vừa rồi không phải cố ý đánh ngươi.” Vẫn là nàng đuối lý a!!
“Ngươi vừa rồi nói.” Nam nhân tiếp tục cười.
“Cho nên…… Ngươi có thể đừng cười sao?”
“Ta thích.”
Mộc Ngư: “……”
Đại ca! Muốn gϊếŧ muốn xẻo thì cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được, cầu ngươi đừng cười! Nàng là thật sự túng a.
“Còn đau không?” ngón tay nam nhân thô ráp cọ xát ở trên chân nàng, nhẹ nhàng cọ qua.
Mộc Ngư thân mình hơi cương cứng, theo bản năng muốn lùi chân về, đã bị nam nhân nắm.
“Tê!”
Nghe tiếng nàng hô đâu, nam nhân theo bản năng buông lỏng tay.
“Xin lỗi.”