Edit: LinhladyBeta: Phuongman48Mạc Lâm nhìn Trần Lập che chắn cho Mạc Càn ở phía sau mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, nhưng trong lòng cả kinh, vội vàng phất tay hô: "Mau! Người đâu mau tới đây!"
Tử sĩ như từng con dơi màu đen lao xuống.
Trần lập che ở phía trước Mạc Càn, một bên mệt mỏi ứng phó ba bốn tử sĩ, một bên quay lại phía sau vội vàng nói với Mạc Càn: "Hoàng Thượng, ngài đi mau, chỉ cần tới đại điện sẽ có người cứu trợ!"
Trần Lập vừa dứt lời, bên này Mạc Càn còn chưa nói cái gì, Mạc Lâm cũng đã nôn nóng nhìn tử sĩ chưa tiếp cận được Mạc Càn gào lên: "Tất cả đều xông lên cho ta, gϊếŧ cả hai người bọn họ!"
Nghe được lời này sắc mặt Mạc Càn trầm xuống, một phen đẩy ra Trần Lập, lạnh giọng nói:
"Nghiệt tử, trẫm đã nhiều lần cho ngươi cơ hội, ngươi vậy mà còn không nhận sai, người tới!"
Trần lập cùng Mạc Lâm vừa nghe Mạc Càn nói như vậy hai người đều sửng sốt.
Bá bá bá......
Phía ngoài ngự thư phòng truyền đến từng tiếng bước chân chỉnh tề.
Nạp Lan Minh Đức cũng từ phía sau bình phong đi ra, lạnh lùng nhìn Mạc Lâm.
"Lục hoàng tử, ngươi cùng Trần công công mưu phản Hoàng Thượng sớm đã thấy rõ, buổi tối hôm nay cũng đã bố trí tốt tất cả."
Mạc Lâm trừng lớn đôi mắt.
Thất thần nhìn mọi thứ xung quanh.
Bên tai không ngừng tiếng vọng câu Nạp Lan Minh Đức vừa mới nói.
Sớm đã biết được?!
Vì sao?
Xoay người nhìn cấm vệ quân bên ngoài một thân nhung trang, tay cầm bạch binh.
Trong lòng Mạc Lâm như rơi vào vực sâu.
"Không, ta không thể thua như vậy được!"
Mạc Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Các ngươi thất thần làm gì, còn không mau tiến lên, không gϊếŧ hắn chúng ta đều phải chết!"
Nghe được Mạc Lâm nói đám kia tử sĩ lại lần nữa hướng tới Mạc Càn công kích.
Hô hô hô......
Trên nóc cung điện đối diện ngự thư phòng ẩn núp mấy chục xạ thủ.
Vừa thấy tình hình ở trong ngự thư phòng lập tức dương cung bắn tên.
Mũi tên giống như ngựa hoang thoát cương.
Xuyên thấu qua vô số hạt mưa từ không trung rơi xuống, chuẩn xác bắn vào tim của từng tử sĩ.
Phanh! Phanh! Phanh!
Mạc Lâm nhìn tử sĩ mình mang theo từng người từng người ngã xuống.
Cả người như tê liệt ngồi dưới đất, ánh mắt mê mang lẩm bẩm nói: "Vì sao? Vì sao?"
Mạc Lâm tưởng tượng đến cảnh bản thân phải vào Đại Lý Tự, thậm chí bởi vì tội mưu phản bức vua thoái vị mà phải chết, đột nhiên nâng người dậy, bò về phía Mạc Càn.
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi!"
"Nhi thần nhất thời bị mỡ heo che tâm."
"Phụ hoàng, ngài tha thứ cho nhi thần đi, đều là hắn! Là Trần Lập, lúc trước tìm đến nhi thần nói muốn mưu hại bức vua thoái vị."
Mạc Càn nhìn Mạc Lâm giống như chó nhà có tang, không khỏi thở dài một hơi.
Mà Mạc Lâm thấy khoảng cách của mình và Mạc Càn càng ngày càng gần, ánh mắt đột nhiên lộ ra một tia sát khí, từ trong lòng ngực móc ra một cây chủy thủ màu đen, đột nhiên đứng dậy, hướng tới trên người Mạc Càn đâm tới.
Trên mặt chủy thủ có bôi kịch độc làm thân thể hư thối, chỉ cần dính một chút, như vậy người này nhất định phải chết!
Chỉ cần Mạc Càn vừa chết, Mạc Lâm hắn vẫn là hoàng đế tương lai của Tây Chu này!
"Hoàng Thượng, cẩn thận!"
Nhìn thấy Mạc Lâm đột nhiên tập kích.
Trần Lập cũng không rảnh lo tôn quý ti tiện, một tay đem Mạc Càn đẩy ra.
Phụt!
Chủy thủ màu đem đâm vào bụng Trần Lập.
Ngay sau đó một mảnh đỏ tươi chảy ra cùng màu đen chủy thủ tạo thành hai màu đối lập.
Hưu!
Ngay lúc đó, một mũi tên xé tiếng gió bay đến.
Trực tiếp xuyên qua cổ tay Mạc Lâm.
"A!"
Trong nháy mắt, ngự thư phòng trung truyền đến tiếng quát tháo bi thảm của Mạc Lâm.
"Hoàng Thượng, ngài có sao không?"
Nạp Lan Minh Đức vội vàng tiến lên đem Mạc Càn nâng lên.
Mạc Càn đứng lên run rẩy đi qua chỗ Trần Lập đang ôm bụng ngã trên mặt đất.
"Hoàng Thượng, lão nô sai rồi, ngài......"
Trần Lập phun ra một ngụm máu đen, trên mặt lộ ra từng đạo hoa văn màu đen.
"Ngài tha thứ cho ta đi!"
Mạc Càn nhìn Trần Lập tắt thở, chậm rãi nhắm mắt lại, ngữ khí bi thống nói: "Trẫm, rốt cuộc vẫn không thể hoàn thành hứa hẹn năm đó!"
Năm ấy mùa hè, trong Ngự Hoa Viên, một tiểu nam hài mặc trang phục hoa lệ nhìn một nam hài khác đang đứng trước mặt mình, rõ ràng trong lòng sợ hãi muốn chết, nhưng ánh mắt lại quật cường vô cùng, tiểu nam hài nói:
"Từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của ta, bổn Thái tử sẽ hộ ngươi cả đời bình an!"