Nhậm Ngã Hành không nhìn cô lấy một cái: “Gϊếŧ cô chỉ lãng phí thời gian.”
“Hừ, anh cũng biết gϊếŧ bổn tiểu thư là chuyện không tốt đẹp rồi chứ gì? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”
Cô hất cằm lên, rất đắc ý.Giọng nói lạnh lẽo của Nhậm Ngã Hành lại cất lên:
“Làm chuyện không có tính khiêu chiến chỉ làm lãng phí thời gian của tôi.”
“Anh!”
Phong Quang tức giận giậm chân, “Muốn gϊếŧ bổn tiểu thư cũng khó, đúng không?”
“Ồ?”
hắn cúi đầu, “Tiểu thư chỉ một giây là gục.”
Vì chênh lệch chiều cao, dường như Phong Quang nhìn thấy tia sáng lóe lên trong đôi mắt vô vị của hắn.Cô tự cho rằng đó là chế giễu, nhưng không thể phản bác lại được, vì sau mỗi lần bị hắn tấn công, đúng là cô sống không quá một giây.
Cô buồn bực cắn môi, đôi môi vốn đỏ tươi giờ càng rực rỡ như ráng đỏ trời chiều, hắn biết đây cũng là thói quen nhỏ ở ngoài đời thật khi cô tức giận...Nhưng Nhậm Ngã Hành chỉ thất thần trong giây lát, hắn thu hồi lại ánh mắt không để ý đến cô nữa, không nói gì tiếp tục đi về phía trước.
Không dưng nghĩ tới khung cảnh xinh đẹp nào đó, hắn cảm thấy ảo não. Phong Quang chỉ biết hắn tức giận nhưng không hiểu tại sao hắn lại như vậy.
Cô thấp thỏm đi sau lưng hắn, không dám bắt chuyện với hắn nữa, sợ hắn sẽ rút kiếm giải quyết cô tại chỗ thật, chỉ cần duy trì khoảng cách an toàn với hắn, tính mạng sẽ được đảm bảo.Hai người một trước một sau, bầu không khí có thể xem là yên tĩnh.
Trên đường đi thỉnh thoảng cương thi sẽ đột nhiên xông ra, Phong Quang hết lần này đến lần khác thể hiện giọng nữ cao.
Nhậm Ngã Hành chém bay đầu một con cương thi xong thì nghiêng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ bé này đang run rẩy nắm chặt lấy tay hắn.
Nhậm Ngã Hành: “...”
“Anh nhìn tôi thế làm gì?”
Cô chột dạ buông tay hắn ra, sống chết không chịu thừa nhận, “Tôi không bao giờ sợ nhé!”
Lời vừa dứt, bên cạnh lại xuất hiện một con cương thi bị gãy tay, cô hét lên thất thanh, lần này lao thẳng vào lòng hắn.
Nhậm Ngã Hành lùi về phía sau mấy bước, một tay theo bản năng đặt lên eo cô, tay còn lại rút kiếm, động tác dứt khoát giúp cương thi đi xuống suối vàng.Cho đến khi xung quanh không còn tiếng động nào, Phong Quang mới chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đã an toàn.
Chưa kịp thở một hơi nhẹ nhõm, cô nhận ra tư thế giữa hai người rất không ổn, bèn lập tức rời khỏi lòng hắn, hừ một tiếng đầy kiêu ngạo:
“Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi...”
“Không sợ hãi à?”
Nhậm Ngã Hành hỏi ngược lại làm cô không thốt nổi thành tiếng, ánh mắt hắn vô tình lướt qua ngực cô, trong lòng nhớ lại cảm giác mềm mại như bông khi cô nhào vào ngực hắn.
Nhớ đến cảm giác đó, ngón tay hắn giật giật, cảm giác thực tế ở ngoài đời còn dễ chịu hơn, hắn đã trải nghiệm rồi.
“Chỉ là cương thi thôi mà, lại còn do số liệu ảo tạo ra, tôi không sợ.”
Phong Quang quay đầu đi, thoạt nhìn có vẻ coi thường đám cương thi nhân tạo này thật.
Bỗng nhiên Nhậm Ngã Hành hỏi:
“Cô sợ ma à?”
Cô giật mình, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc:
“Anh hỏi thế làm gì?”
“Không có gì, chỉ cảm thấy cô sợ ma.”
Nhậm Ngã Hành nói xong một câu không đầu không đuôi rồi lại tiếp tục đi. Ý của hắn là gì? Chẳng lẽ trong lối đi ánh sáng này sẽ có ma!? Phong Quang chưa bao giờ đánh phó bản, cô chỉ đọc hướng dẫn tấn công trên mạng mà thôi.
Những cương thi này chẳng qua chỉ là những con yêu quái nhỏ rất dễ đánh chết, nhưng hướng dẫn đánh phó bản cũng chỉ tóm tắt sơ lược, không chừng sẽ có yêu ma quỷ quái thật sự xuất hiện, vì không quan trọng nên trong hướng dẫn không nhắc tới.
Nhưng dù là quái vật nhỏ dễ đánh chết nhưng đối với cô cũng là chuyện lớn!
Cô đâu biết rằng Nhậm Ngã Hành nói những lời này đơn giản là cảm thấy cô sợ ma, còn trực giác từ đâu ra thì hắn không biết.
“Nhậm Ngã Hành...chờ tôi với!”
Phong Quang vội vàng đi theo, chạy tới sau người hắn, rất tự nhiên mà túm lấy...eo hắn. Nhậm Ngã Hành quay đầu lại, không nói gì.
Cô gái à, cô làm thế hình như không ổn lắm? Phong Quang giả vờ lạnh lùng ngẩng cao đầu, để hắn nhìn rõ gương mặt xinh đẹp đáng đánh của cô:
“Ở đây nguy hiểm quá, tôi sợ anh bỏ rơi tôi, nếu anh và tôi lạc nhau, sẽ không có pháp sư buff máu cho anh đâu, đến lúc đó anh chết rồi, tôi không biết phải ăn nói với bạn bè anh thế nào.”
“Ồ!!!”, cái câu rõ ràng mạch lạc này chính là lý do cô nắm lấy eo người ta đúng không? Không, thật ra nắm eo người ta chỉ để dễ dàng hành động hơn thôi.
Phong Quang biết mình đang nói lung tung, vì trên đường, ngoài việc cô trốn sau lưng hắn mỗi khi bị cương thi bỗng nhiên nhảy ra hù dọa, cô hoàn toàn không phát huy bất cứ kĩ năng trị liệu nào.
Cũng có thể nói, cửa này do một mình Nhậm Ngã Hành đánh, cô nắm chặt eo hắn, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần tay bị hắn gạt ra, nhưng không ngờ Nhậm Ngã Hành không nói gì, để cô nắm chặt eo mình mà tiếp tục đi.
Bồng đèo thêm “đứa con ghẻ”, nhưng động tác chém cương thi của hắn càng thêm nhanh hơn, thường thường khi Phong Quang còn chưa kịp hồi lại, từng con cương thi xấu xí đã ngã xuống đất.
Hắn tra trường kiếm vào vỏ, hơi nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Hóa ra cô vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt quá mạnh mẽ làm người ta không thể làm lơ, Phong Quang ngượng ngùng rất lâu,
“Anh...”
Hắn yên lặng chờ cô nói xong.
“Khụ”
Cô hắng giọng, thôi không ngượng ngùng nữa, hỏi thẳng hắn:
“Nhậm Ngã Hành, sao anh không đuổi tôi đi?”
“Chỉ có đại tiểu thư đuổi người khác, tôi không có tư cách đuổi đại tiểu thư.”
Rõ ràng hắn đang châm biếm, nhưng Phong Quang lại thấy giống như hắn đang buột miệng than phiền, cô cảm thấy kì lạ, “Không phải anh ghét tôi sao?”
“Tôi không ghét cô.”
Phong Quang còn chưa kịp ngạc nhiên, đã nghe thấy hắn bổ sung thêm một câu nữa:
“Mà là vô cùng ghét cô.”
Dù tim làm bằng vàng hay bằng kim cương, khi nghe người khác nói ghét mình, trong lòng ít nhiều cũng thấy khó chịu, nhưng vì câu hắn nói thật sự quá qua loa, vì vậy Phong Quang không thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hắn đang nói cho có lệ.
Không đúng, lần đầu tiên gặp hắn, trong giọng nói, hành động đã thể hiện rõ