Hạ Thiên nheo mắt nhìn chàng trai bên cạnh mình, “Ý anh là gì vậy?”
Trả thù còn có nghĩa gì khác nữa? Chính là có thù đó. Nhưng không thể không nói chuyện dịu dàng với Triều Lộ được, Phong Trần Nhất Thương giải thích đơn giản:
“Nữ thần và bọn anh có vài ân oán cá nhân. Lúc trước cô ấy bị bang bọn anh chặn gϊếŧ một thời gian. Ôi trời, đừng nói chuyện này nữa, không phải em muốn giới thiệu chị họ
mình cho bọn anh sao? Sao chị họ em vẫn chưa tới?”
“Chị ấy đã tới rồi.”
Hạ Thiên lạnh lùng nhìn anh ta.
“Không có mà, anh không thấy cô ấy gia nhập đội.”
Hạ Thiên lấy tay vỗ một cái lêи đỉиɦ đầu anh ta:
“Anh có bị ngốc không, em tên là Triều Lộ(1), chị ấy tên là Vãn Dương(2), anh không nghĩ ra được gì sao?”
“Cô… cô… cô ấy!...
Ôi chao, chị vợ, chào chị ạ!”
Phong Trần Nhất Thương vô cùng “thân thiện” lao tới cầm tay Phong Quang:
“Trăm nghe không bằng một thấy, đã nghe Triều Lộ khen chị xinh đẹp tốt bụng lương thiện từ lâu, hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền.”
“Ha!”
Phong Phong rút tay ra mà mặt không đổi sắc, nói với Triều Lộ:
“Nếu là người này, em không cần giới thiệu nữa, chị biết anh ta, bang chủ bang Hắc Y, mấy bữa trước đã để lại cho chị một ấn tượng cực kì sâu đậm.”
“Chị, có đúng anh ấy vừa chặn gϊếŧ chị, còn bắt chị ăn Đoạn Mạch Đan không!?”
Sắc mặt Hạ Thiên rất tệ. Phong Trần Nhất Thương nóng vội nói không kịp suy nghĩ:
“Không phải là anh làm! Đều do cậu ta làm!”
Anh ta chỉ vào Nhậm Ngã Hành đang thong dong ngắm phong cảnh:
“Thi thể là do cậu ta giữ, Đoạn Mạnh Đan cũng do cậu ta hạ, anh đã khuyên cậu ta đừng làm thế rồi, anh nói Vãn Dương cũng chỉ là một cô gái thôi, nhưng cậu ta không chịu nghe lời anh! Nhậm Ngã Hành, cậu là phó bang chủ nhưng không thèm để tôi vào mắt!”
Nói xong, anh ta nháy mắt ra hiệu với Nhậm Ngã Hành.
“…” Nhậm Ngã Hành im lặng trong phút chốc, sau đó bước tới:
“Chuyện ngày hôm đó, cậu cũng có phần.”
Phong Trần Nhất Thương kéo tay Hạ Thiên, vô cùng đau khổ:
“Em xem,đến bây giờ cậu ta vẫn vu oan cho anh.”
“Hừ, tin anh mới lạ.”
Hạ Thiên giãy khỏi tay anh ta, đi đến bên Phong Quang:
“Chị, em không biết anh ta đã gϊếŧ chị, em không chơi với anh ta nữa, bây giờ em lập tức chia tay với anh ta.”
“Triều Lộ, em không thể đối xử với anh như thế được.”
“Dựa vào cái gì mà không thể, anh là kẻ thù của chị em, ngoài đời chị ấy còn là người thân của em, anh nghĩ chỉ vì thế giới ảo trong game, chỉ vì một người đến mặt mũi còn chưa thấy, mà em sẽ bỏ rơi chị mình sao?”
Phong Trần Nhất Thương không cãi lại được câu nào, anh ta sợ nhất chuyện này. Anh ta biết Triều Lộ thích mình, nhưng cũng chỉ trong game mà thôi, dù anh ta đang rất nghiêm túc cố gắng đưa tình cảm ra ngoài đời, nhưng Triều Lộ lại là người vô cùng có lý trí, cô ấy phân tách rạch ròi giữa game và đời thật, cũng không biết là ai dạy! Đương nhiên là Phong Quang dạy.
Thấy Hạ Thiên đứng về phe mình, Phong Quang rất vui mừng, không uổng công bình thường cô đối xử tốt với cô ấy.
Nét mặt khóc không ra nước mắt của Phong Trần Nhất Thương làm tâm trạng cô tốt hơn nhiều, cơn tức nghẹn ứ mấy ngày nay cũng vơi đi chút ít.
Cô lại nhìn Nhậm Ngã Hành, nở nụ cười rạng rỡ:
“Sao nào, sao lần này nhìn thấy tôi anh không gϊếŧ nữa?”
“…”
Nhậm Ngã Hành không trả lời.
“Được rồi, nếu anh không gϊếŧ tôi, vậy chúng ta vào phó bản thôi.”
Tất cả mọi người đều bất ngờ.
“Chị, chị vẫn đánh phó bản với họ ư?”
“Mọi người đều đã lập tổ đội rồi, cũng đã đứng ở cửa rồi, sao lại không đánh?”
“Nhưng…”
“Nữ thần quả nhiên là người tốt!”
Phong Trần Nhất Thương vội vàng ngắt lời Hạ Thiên, cười hi hi sáp tới gần, “Nữ thần đại nhân tha thứ cho tiểu nhân, lại còn đồng ý đánh phó bản cùng chúng tôi, tấm lòng bao la này thật sự làm người ta cảm động, so ra,đứng trước mặt cô tôi chỉ bé như con kiến mà thôi.”
Anh ta nịnh bợ xong thì nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên nghiêng đầu hừ mạnh một tiếng nữa.
Tính thêm Phong Quang, tổ đội tổng cộng có tám người, vừa đủ bốn nam bốn nữ, ngoài Phong Quang và Hạ Thiên ra, họ đều là thành viên của bang hội Hắc Y.
Qua lời giới thiệu của Hạ Thiên và sự xum xoe của Phong Trần Nhất Thương, Phong Quang cũng hiểu được đôi chút về tình hình cơ bản.
Cô gái mặc quần áo màu hồng là Cây Mít, cô ta và Khoai Tây mặc quần áo màu vàng đều là bạn học đại học kiêm bạn cùng phòng.
Sở thích của hai người này không khác nhau là mấy, cũng bởi vậy mà lúc nào cũng dính lấy nhau.
Nếu nói hai người họ là một đôi bách hợp (nữ x nữ) thì cũng có người tin,nhưng người dám nói lời này sẽ bị Một Thùng Gừng Tươi và Thiên Sơn Cô Tịch liên thủ vây đánh.
Một Thùng Gừng Tươi là tướng công của Cây Mít, còn Thiên Sơn Cô Tịch là tướng công của Khoai Tây.Tình cảm của hai đôi vợ chồng này rất thắm thiết, nhưng Một Thùng Gừng Tươi và Thiên Sơn Cô Tịch lại trái ngược với nhau, nhìn nhau không vừa mắt, thỉnh thoảng sẽ cãi nhau ầm ĩ mấy câu.
Họ không biết khi họ đang cãi nhau, Cây Mít và Khoai Tây sẽ trốn sang một bên che mặt, thảo luận trong hai người đấy ai là công là ai là thụ.
Phong Quang nghiêng đầu hỏi: “Trong bang hội các anh có người bình thường không?”
Phong Trần Nhất Thương nhìn bốn người đi phía trước mở đường, Gừng Tươi và Thiên Sơn lại đang cãi nhau, còn “phu nhân” của họ đang say sưa thảo luận về chuyện yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Anh ta là bang chủ cũng nhọc lòng lắm chứ, nhưng thân là bang chủ, anh
ta vẫn phải cố gắng nói tốt cho họ.
“Chị vợ à, cô chỉ thấy một mặt mà thôi, thật ra bọn họ đều là người có trách nhiệm, bình thường khi tiếp nhận vụ làm ăn lớn, bọn họ rất có ý thức tập thể, tập trung chặn đánh người ta.”
Phong Quang:
“Ha ha.”
Cái hay ho không nói lại nói cái này, Phong Trần Nhất Thương chỉ muốn tát mình một cái.
“Chị, chị đừng để ý anh ấy, anh ấy chỉ thích gϊếŧ người.”
Hạ Thiên nhìn gương mặt đau thương của Phong Trần Nhất Thương, nhắc nhở Phong Quang:
“Phía trước chính là khu vực sương mù dày đặc, lát nữa
chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm đi bốn đường khác nhau.Chị, em cùng chị đi, chúng ta đừng đi riêng.”
“Triều Lộ… vậy anh thì sao…”
Vẻ mặt của Phong Trần Nhất Thương đầy tủi thân.Triều Lộ không thèm để ý đến anh ta:
“Chỗ nào lạnh thì phắn đến chỗ đấy đi (3).”
Phong Quang là pháp sư siêu cấp, lát nữa sẽ có quái vật xuất hiện giữa đường, có cô đồng nghĩa với việc đảm bảo sẽ không rớt giọt máu nào.Không có Phong Quang thì thôi, chứ nếu có Phong Quang, Triều Lộ không thèm cùng đội với tên ngốc Phong Trần Nhất Thương.
Phong Quang quay đầu, thấy Nhậm Ngã Hành từ lúc vào hang núi vẫn không mở miệng nói chuyện đi sát phía sau, cô rời tầm mắt đi, nắm chặt tay Hạ Thiên.
Ổ cương thi là phó bản tám người, tiến vào phó bản không lâu sẽ gặp khu vực sương mù dày đặc, giơ tay ra không nhìn thấy nổi năm ngón.Người chơi bị hệ thống game chia thành bốn tổ bất kì, rồi được đưa tới bốn con đường, chỉ khi thông qua khảo sát của con đường này mới có thể gặp Boss của phó bản, Vua Cương Thi ngàn năm.Đây chính là quy định của phó bản này.
Sương mù dày đặc xuất hiện như trong dự đoán, chìm trong làn sương mù,không ai thấy rõ ai.
Mười mấy giây sau, sương mù tan đi, trước mắt Phong Quang có thêm một lối đi tỏa sáng bởi bức tường đá, cô nhìn tờ hướng dẫn, đây chính là lối đi ánh sáng của một trong bốn con đường, rất nhiều tiểu cương thi.
Cô bước một bước, người phía sau không nhúc nhích, cô quay đầu:
“Hạ Thiên, sao còn không đi…”
Giọng nói bỗng im bặt.
Làm gì có Hạ Thiên, người bên cạnh là một chàng trai,chẳng biết trùng hợp thế nào mà,người đó chính là Nhậm Ngã Hành với tinh thần uể oải.
Phong Quang: “Sao lại là anh?”
Nhậm Ngã Hành: “…”
Phong Quang: “…”
Nhậm Ngã Hành: “…”
… Không được rồi, bầu không khí im lặng chết chóc.
Để chấm dứt tình cảnh nhìn nhau không nói gì, Phong Quang rất bất đắc dĩ:
“Anh trai à, có thể có phản ứng gì được không?”
Hắn cúi đầu, cuối cùng cũng có phản ứng.
Phong Quang còn chưa kịp nghĩ người này còn sống hay không, cô theo ánh mắt hắn để biết hắn cúi đầu nhìn gì. Họ đang nắm tay nhau, nói chính xác là, cô đang nắm tay hắn.
Phong Quang thả tay hắn ra lùi về sau một bước như chạm phải sâu bọ rắn rết, thoạt nhìn trông cô vô cùng sợ hãi:
“Không phải chứ, sao tôi và anh lại cùng một nhóm được?”
Nhậm Ngã Hành không thèm đếm xỉa, cất bước đi trước.Nghề nghiệp của Phong Quang là pháp sư, kỹ năng không cao, cô cũng không cho rằng mình có khả năng đơn độc vượt qua cửa ánh sáng này, vì vậy đương nhiên cô đi sau hắn, duy trì khoảng cách ba bước:
“Này, đừng nói đến nơi rồi thì anh định đâm một kiếm sau lưng tôi đấy nhé.”
Giang hồ luôn đấu đá ác liệt, dù hai người là bạn bè trong tổ đội, cùng trong một phó bản, nhưng vì tiền tài, vì vũ khí vẫn có thể kề dao vào nhau.
Phong Quang chọn tiếp tục đánh phó bản cùng Phong Trần Nhất Thương,bởi cô tin nhiều người như vậy Nhậm Ngã Hành sẽ không giải quyết cô vì ân oán cá nhân.
Nhưng hiện giờ không có người khác ở đây, ai biết hắn sẽ đột nhiên đâm cô một nhát rồi nói cô bị đánh chết? Phong Trần Nhất Thương là bạn của hắn , chắc chắn sẽ tin lời hắn.
*********
(1) Triều Lộ: Sương sớm,
(2)Vãn Dương: ánh chiều tà
(3) Nguyên văn: 哪儿凉快哪儿呆着去, có nghĩa là ""biến đi"" , ""lặn đi"".