Triệu Tiểu Lộ gào lên:
“Vừa nãy tôi bị hai người chặn đánh, là cô ấy giúp tôi! Tên khốn Nhậm Ngã Hành nhà anh!”
Người hắn hơi cứng lại, sau đó nhìn sang bên cạnh, Phong Quang nằm trên đất đã không thấy đâu, đối diện với Triệu Tiểu Lộ, hắn vốn không chú ý đến lời thông báo kẻ thù đã Logout của hệ thống.
Phong Quang rời khỏi buồng game, lòng thầm nghĩ may mà mình chạy nhanh, nếu không lại bị cái tên thù lâu nhớ dai kia nhét Đoạn Mạch Đan.
Bên ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng động, còn có cả giọng nói của dì Lâm, Phong Quang mở cửa ra, thấy dì Lâm đang cố gắng kéo sợi xích trên cổ Đại Hoàng để dẫn nó đi.Vừa nhìn thấy Phong Quang, Đại Hoàng sủa một tiếng rồi lao tới, dì Lâm tuổi cao sức yếu, không kéo nó lại được.
“Sao thế?”
Phong Quang quỳ xuống vuốt ve bộ lông mềm mại trên người Đại Hoàng.
“Cô chủ, mọi ngày đều do chú Phương đưa Đại Hoàng ra ngoài đi dạo,mấy ngày rồi Đại Hoàng không nhìn thấy cô, hôm nay không hiểu tại sao lại bị tuột xích, nó bèn chạy tới đây, để tôi đưa nó đi, không để nó làm phiền cô.”
“Không cần đâu.”
Phong Quang gãi nhẹ lông tơ trên cổ nó, con chó lông vàng to mập thoải mái lè lưỡi ra liếʍ cô mấy cái, “Đáng thương quá, dạo này chị không quan tâm tới em, được rồi, hôm nay chị sẽ đưa em đi dạo.”
“Gâu gâu.”
Đại Hoàng sủa vui vẻ.Phong Quang cầm dây xích chó lên, “Dì Lâm, nếu Hạ Thiên ra, dì nói với nó cháu đưa Đại Hoàng đi dạo nhé.”
“Vâng, cô chủ.”
Phong Quang không đưa Đại Hoàng đi dạo gần biệt thư nhà họ Hạ, tuy không còn phóng viên nào quan tâm đến nhà cô, nhưng không chừng có đám chó săn đang ẩn nấp ở đâu đấy.
Cô bảo tài xế lái xe khoảng mười mấy phút đến một vùng ven sông có phong cảnh rất đẹp.Giờ đã gần tối, dòng người tan làm đều đang tắc cứng ở trung thâm thành phố, khu vực này ít người, yên tĩnh phong cảnh lại đẹp, cô rất thích.Đến đây Đại Hoàng liền kéo cô chạy cùng, cô không thể không nghi ngờ rốt cuộc cô dắt chó đi dạo hay chó dắt cô đi vậy? Phong Quang bị kéo lên cầu, cô vịn vào lan can thở hổn hển:
“Đại Hoàng, chị không chạy nổi nữa rồi, em tiết kiệm chút sức đi.”
“Gâu gâu!”
Đại Hoàng vẫy đuôi rất vui vẻ, nó chỉ cảm thấy nó đang chơi với chủ nhân mà mình thích nhất, hoàn toàn không biết trò này tốn sức lực cỡ nào.
“Này, Đại Hoàng!”
Phong Quang lại bị nó kéo đi, lúc chạy đến giữa cầu, cô bỗng nhiên dùng sức kéo chặt sợi dây để Đại Hoàng dừng lại, cô hơi cận thị nên không nhìn rõ bóng người đứng bên cầu.
“Đại Hoàng, người kia định tự sát ư?”
Đại Hoàng cũng nghiêm túc nhìn, sau đó sủa to một tiếng.
Dù Phong Quang không phải là người có lòng tốt gì, nhưng liên quan đến mạng người, cô vẫn lựa chọn nếu có thể cứu thì cứu, thấy người nọ thò tay ra khỏi lan can, cô lập tức buông dây xích ra, “Đại Hoàng! Mau kéo anh ta lại!”
Đại Hoàng nhận được mệnh lệnh bèn phi tới như một làn khói, nhanh như chớp xô ngã người nọ.
Chàng trai giật mình vừa đẩy được con chó to bự này ra, lại lập tức bị một cơ thể mềm mại đè lên, vì thế, tay hắn ta rất “vô tình” đặt lên hai chiếc bánh bao không to nhưng xúc cảm vô cùng dễ chịu…
Phong Quang: “…”
Người nọ: “…”
Trong phút chốc, bầu không khí im lặng như tờ.
“Gâu gâu!”
Cuối cùng vẫn là Đại Hoàng phá vỡ sự im lặng đó.
Phong Quang không ngờ người này lại là Âu Tuân, nhưng cô vẫn cho hắn ta một cái bạt tai.
Âu Tuân bị đánh mang vẻ mặt mờ mịt, chợt nghe thấy cô gái đang đè lên người mình dạy dỗ:
“Anh có phải là đàn ông không hả? Thất tình? Không có tiền? Hay thi rớt? Có gì mà không vượt qua được? Chỉ suy sụp thôi mà tìm đến cái chết, anh có nghĩ đến cảm xúc của bố mẹ mình không?”
“Tôi là trẻ mồ côi.”
Phong Quang nghẹn lời, “Anh có nghĩ đến cảm xúc của bạn bè mình không?”
“Bạn bè của tôi rất ít.”
Tên nhóc này sao không diễn theo kịch bản vậy! “Tóm lại… tóm lại tự sát là không đúng!”
Phong Quang cất cao giọng, dùng giọng điệu không ai dám phản bác,“Cuộc đời này không có chuyện gì là không thể vượt qua được, bây giờ anh gặp thất bại, cảm thấy cuộc đời bế tắc, chờ mười, hai mươi năm sau anh sẽ nhận ra một chút thất bại ấy chẳng là gì hết, đời người chỉ có thảm hơn không có thảm nhất… không phải, là biến số trong cuộc đời vô hạn! Nghĩ mà xem, xã hội cần chúng ta, tổ quốc cần chúng ta, vợ và con tương lai của anh cũng cần anh đó!”
Bài diễn thuyết của cô cuộn trào cảm xúc, Âu Tuân chợt cảm thấy nếu mình ngắt lời cô thì vô cùng có lỗi với người nghe. Nhưng, bây giờ họ đang trong tư thế ngượng ngùng, hắn vẫn nên ngắt lời cô thì hơn: “Cô…”
“Á! Dê xồm!”
Phong Quang hét lên thất thanh, tặng cho má còn lại của hắn một cái bạt tai, cô che ngực rồi xuống khỏi người hắn, chạy một hơi mấy bước. Âu Tuân không nói gì đứng lên, hắn vốn là người không giỏi giao tiếp với người khác.
Trong tình huống này, hình như hắn mới là người bị hại, nhưng lại không biết nên nói gì mới phù hợp, bởi vậy hắn không lên tiếng, nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất, nhét vào túi bên cạnh, rồi xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên giọng nói mềm mại:
“Này, anh cứ thế mà đi sao?”
Hắn không đoái hoài đến cô.Phong Quang giậm chân:
“Anh đứng lại cho tôi.”
Lần này, bước chân hắn ngừng lại, vì có một con chó đang cắn ống quần hắn.
Thấy hắn vẫn không quay đầu, Phong Quang tức giận đến trước mặt hắn,“Bổn tiểu thư tốt bụng cứu anh, còn tư vấn tâm lý cho anh, anh lại không có lấy một câu cảm ơn, có hợp lý không?”
“Tôi không định tự sát.”
Cô không tin, “Không định? Vậy động tác khiến cho người ta hiểu lầm ban nãy là sao?”
Âu Tuân trầm mặc trong giây lát, lấy thứ vừa nhặt từ dưới đất lên đưa tới trước mắt cô.Phong Quang liếc mắt một cái:
“Đây là gì?”
“Cốt chỉ hướng gió.”
“Tôi biết cốt chỉ hướng gió, không phải là đo chiều gió…”
Giọng nói của Phong Quang ngày càng bé lại, vì cô bỗng nhiên hiểu ra tất cả, nhưng cô tuyệt đối không nhận sai lầm của mình, cô chớp chớp mắt,giành nói trước:
“Được rồi, được rồi, anh không muốn chết là được, nhớ phải trân trọng mạng sống của mình đấy.Trời tối rồi không an toàn đâu, tôi về trước đây, tạm biệt.”
Phong Quang quay đầu bước đi, không dám nhìn Âu Tuân, nhưng cô đi vài bước thì lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, quay người lại nhìn, Đại Hoàng ngốc vẫn đang cắn ống quần người ta!
“Đại Hoàng, về nhà ăn cơm thôi!”
“Gâu!” Lúc này Đại Hoàng mới nhả ống quần ra chạy tới bên người cô. Mặt trời ngả về tây, một người một chó dần dần biến mất, chỉ lại ánh mắt người nọ thoạt nhìn vội vã.
Bàn tay Âu Tuân bất giác động đậy, xúc cảm kì diệu đó…Trước đây hắn chưa từng chạm vào thứ mềm mại đến vậy, vì không hiểu, nên hắn không nén được nhớ lại cảm giác vừa rồi.
Điện thoại trong túi quần rung lên cắt đứt suy nghĩ của hắn, Âu Tuân lấy điện thoại ra ấn nút nhận cuộc gọi.Hắn không cần nhìn tên cũng biết người gọi là ai, bởi vì bình thường chỉ có một người sẽ gọi điện thoại cho hắn, chính là người bạn duy nhất kiêm bạn cùng phòng.
Quách Minh la lên:
“Tôi vừa đưa vợ đi bắt sủng vật, sao chớp mắt một cái cậu đã đăng xuất rồi? Đã nói hôm nay đánh phó bản cơ mà? Tôi nói này, tính cách của cậu thật sự quá quái gở, cậu xem ngoài đời cậu không có bạn bè,trong game cũng chẳng có ai, mỗi lần đưa cậu đi giao du cậu đều dửng dưng như không…”
Quách Minh lải nhải bên tai Âu Tuân, xong một câu thì tới cả một đoạn dài, mất mấy phút nghe anh ta lầu bầu xong, Âu Tuân thản nhiên trả lời mấy chữ như trước đây:
“Ừ, tôi biết rồi.”
Sau đó, hắn cúp điện thoại ngay và luôn mà không hề nể tình.
Về đến nhà, Phong Quang quyết định ngậm chặt miệng không nhắc đến chuyện xảy ra trên cầu.
Ngồi vào bàn ăn thấy Hạ Thiên cầm điện thoại không biết đang nói chuyện với ai, cô hạ đũa xuống:
“Xem em vui vẻ chưa kìa, là bạn trai à?”
“Em làm gì có.”
Đương nhiên Hạ Thiên không thừa nhận, cô nàng chột dạ nói:
“Em chỉ nói chuyện với bạn bè mà thôi, cô giáo nói, yêu sớm là hành vi không tốt.”
“Thật ra em sắp mười tám rồi, cũng không tính là yêu sớm.”
Hạ Thiên bất ngờ, sau đó vô cùng vui mừng:
“Thật sao, chị, chị nghĩ thế thật à?”
Nhìn phản ứng là biết ngay cô nàng đang yêu đương. Phong Quang cũng không vạch trần, thời học cấp ba ai chẳng yêu đương,thầm yêu vài nam thần, nữ thần chứ, “Làm chuyện đúng tuổi mình, đừng làm chuyện khác người là được rồi.”
Nói xong một câu nửa đùa nửa thật, cô đứng lên đến thư phòng mình,trong lòng Hạ Thiên ngứa ngáy như mèo cào, theo ý của chị cô, rốt cuộc là đã biết hay không biết? Cô nàng không nghĩ ra, cũng theo Phong Quang vào thư phòng.
… Trong thế giới game, thị trấn này vô cùng yên tĩnh, không hề xảy ra chuyện chặn gϊếŧ ở các điểm hồi sinh, đương nhiên cũng không có sát thủ ở đây.
Phong Quang chọn hồi sinh, nhìn trang bị bị giảm độ bền vì chết nhiều lần, cô lại chạy tới của hàng bách hóa để sửa, tiện thể nhận được tin nhắn mật của Hạ Thiên.
“Chị, đánh phó bản ổ cương thi, chị tới không?”
“Chỉ hai người, dựa vào mình em thì sao đánh thắng được?”
“Đương nhiên không chỉ có hai người chúng ta, bên em còn có thêm một người bạn, hơn nữa...em muốn giới thiệu một người cho chị.”
Giọng Hạ Thiên có phần thẹn thùng. Phong Quang nhanh chóng hiểu ra, lòng thầm nghĩ không đi thì không được rồi!
“Các em đang ở đâu? Chị qua đó.”
“Bọn em đang ở Đầm Lầy Đen, trước cửa phó bản.”
Thần hành một chuyến, mở mắt ra, Phong Quang đã đứng ở Đầm Lầy Đen.Vì đang ở trước cửa phó bản nên xung quanh có không ít người, trong đám đông, cô liếc mắt một cái thì nhìn thấy cái tên đỏ chót, kẻ duy nhất dám thêm cô vào danh sách đen, cũng là kẻ thù duy nhất của cô - Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành đứng gần cửa hang núi, hình như không nhận ra kẻ thù của mình đã xuất hiện.
Phong Quang chầm chậm trốn ra sau thân cây, không phải cô sợ… được rồi, đúng là cô sợ, sau đó nhanh chóng nhận được lời mời tổ đội do Hạ Thiên gửi, kết quả vừa vào cô lập tức muốn lui ra.
Khoai Tây Nhỏ Chạy Rất Nhanh:
“Đậu..!, là nữ thần Vãn Dương!”
Cây Mít:
“Đúng là nữ thần Vãn Dương này!!!”
“Khụ khụ, bình tĩnh, mọi người bình tĩnh nào!”
Phong Trần Nhất Thương xấu hổ ổn định lại trật tự, “Đừng kích động,đừng làm nữ thần sợ.”
Một Thùng Gừng Tươi:
“Sao nữ thần lại đến đội chúng ta?”
Cây Mít:
“Woa! Nữ thần, tôi là fan của cô đó!”
Thiên Sơn Cô Tịch:
“Này, Gừng, Mít nhà cậu định chạy theo người ta kìa.”
Khoai Tây Nhỏ Chạy Rất Nhanh:
“Nữ thần, cô là thần tượng của tôi, cô còn thiếu trang sức di động không!?”
Một Thùng Gừng Tươi:
“Thiên Sơn, cậu quản Khoai Tây nhà mình trước đi đã.”
“Đừng ầm ĩ nữa!”
Phong Trần Nhất Thương không chịu nổi nữa bèn lên tiếng, “Các cậu dắt mấy người động kinh nhà mình về đi!”
Một Thùng Gừng Tươi và Thiên Sơn Cô Tịch đưa mắt nhìn nhau, một người tóm lấy cô gái mặc quần áo màu hồng,một người dắt cô gái mặc quần áo màu vàng, rất ăn ý đi sang một bên.
Phong Quang phải nghe mấy âm thanh đinh tai nhức óc từ nãy giờ: “…”
Nhậm Ngã Hành thong dong tựa người vào thân cây: “…”
Đầu Phong Trần Nhất Thương hơi đau:
“Nữ thần Vãn Dương, hôm nay chúng tôi chuẩn bị đánh phó bản, nếu cô muốn trả thù không bằng đổi ngày khác được không?”
Phong Quang: ""...""
“Trả thù!!!???”