Quyển 5 - Chương 22: Công lược hacker

Phiền phức?

Thẩm Vật Ngôn tức giận đến bật cười, anh ta là ông hoàng tiếng tăm quyết đoán trên thương trường chưa từng có ai chất vấn quyết định của anh ta, cũng chưa có ai dám nói những câu bất kính với anh ta.

Anh ta đã được định sẵn là một vị thần được người người sùng bái, nhưng có người đã phá vỡ chuyện đã được định sẵn đó, người thứ nhất là Triệu Tiểu Lộ, người thứ hai là Hạ Phong Quang.

“Ồ, xem ra cậu còn có tài năng mà tôi chưa nhìn ra rồi.”

Câu này có ý châm chọc rất rõ ràng, có thể làm phụ nữ coi anh ta là phiền phức, Thẩm Vật Ngôn không biết nên bội phục người đàn ông Âu Tuần này, hay nói Phong Quang là người không vướng bụi trần.

“Quá khen.”

Âu Tuân bất ngờ trả lời rất khách sáo, nhưng hắn bổ sung thêm một câu:

“Chẳng qua giỏi hơn anh một chút mà thôi.” Phong Quang không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của cô trong trẻo như tiếng chuông, vô cùng dễ nghe, nhưng Thẩm Vật Ngôn lại cảm thấy cực kì chói tại, ngay cả khi cô đứng nép bên Âu Tuần như chú chim nhỏ cũng làm anh ta chướng mắt.

Để cảm xúc khó chịu trong lòng lại, Thẩm Vật Ngôn chỉnh lại cà vạt của mình, nho nhã cao quý, khóe mắt anh ta liếc nhìn chiếc xe đạp dựng bên cạnh, nở nụ cười quyến rũ, “Thà cười trên chiếc xe đạp cũng không chịu khóc trên BMW, Phong Quang, cô làm tôi phải đánh giá lại cô đấy.”

Nghe như là câu khen, nhưng bất cứ ai cũng nghe ra anh ta đang mỉa mai, Thẩm Vật Ngôn là một người như thế, anh ta không bao giờ nhận thua. Phản ứng đầu tiên của Phong Quang là sợ Âu Tuân sẽ khó chịu, ai dè cô ngẩng đầu lên, sắc mặt Âu Tuân vẫn không hề thay đổi, cô yên tâm rồi phản bác lại lời của Thẩm Vật Ngôn:

“Tôi không thích BMW, cũng không thích xe đạp, cái tôi thích là người chở tôi mà thôi, người như anh sẽ không hiểu được đâu.”

“Tôi cũng không cần hiểu, họp báo mà cô nói, tôi sẽ sắp xếp tổ chức vào ba ngày sau, cô đừng lỡ hẹn đấy, tạm biệt.”

Thẩm Vật Ngôn nhìn Phong Quang, sau đó quay người lên xe.

Phong Quang khó chịu nhìn chiếc xe rời đi, “Chậc, anh ta còn kiêu ngạo hơn tôi!”

Ô... nói thế hóa ra cô cũng biết tính cách của mình rất kiêu ngạo sao?

“Âu Tuân, anh đang làm gì thế?”

Thấy hắn bỗng nhiên lấy điện thoại ra bấm, vì thấp hơn hắn nhiều nên cô phải kiễng chân lên mới có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của hắn.

Kết quả... đầu cô choáng váng, những chuỗi số lần lượt chạy qua, cô xem không hiểu. Một tiếng phanh gấp vang lên cách đó không xa, cô quay đầu sang nhìn, thấy Thẩm Vật Ngôn mới lái xe được đoạn ngắn đã gây chuyện lớn, suýt chút nữa chiếc xe đâm vào cây cổ thụ bên đường, dường như cô có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Vật Ngôn lúc này.

Cô quay đầu lại nhìn Âu Tuân, dù không rõ tại sao mình lại nhìn hắn, nhưng trực giác mách bảo cô làm như vậy. Dưới cái nhìn chằm chằm của Phong Quang, Âu Tuân cất điện thoại vào túi quần, bình thản nói:

“Lựa chọn cười trên xe đạp mới là quyết định chính xác.”

“À.....”

Cô hoàn toàn không biết phải tiếp lời hắn thế nào. Thẩm Vật Ngôn không nên lắp hệ thống tự động lại trên xe.

Âu Tuân từng nói, hắn giỏi hơn Thẩm Vật Ngôn không phải là nói khoác, cũng không phải nói chơi cho đẹp mắt, hắn giỏi hơn anh ta là sự thật.

Có lẽ trên thương trường Thẩm Vật Ngôn là ông hoàng, nhưng Âu Tuân chính là vua trong thế giới điện tử. Nhưng một người là ở ngoài đời thật, còn một người trong thế giới ảo, mà thế giới ảo này bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến thế giới thật đang bao trùm bởi internet, tín hiệu điện tử... Cho nên, hắn giỏi hơn Thẩm Vật Ngôn rất nhiều, không đúng sao?

Gần nửa đêm, Phong Quang nằm sấp trên giường không ngủ được, cô lấy di động ra, mở tin nhắn nhận được từ một tiếng trước, tin nhắn ấy chỉ có hai chữ: “Ngủ ngon.”

Không có tên, nhưng cô biết tin nhắn này chắc chắn do Âu Tuần gửi đến.

Cô mất ngủ chính vì đang nghĩ đến chuyện này. Tại sao Âu Tuân biết số điện thoại của cô?

Tại sao Âu Tuân biết hàng ngày đúng mười giờ cô sẽ lên giường đi ngủ nên đúng mười giờ hắn gửi tin nhắn tới cho cô chứ? Còn nữa hôm nay cô quên không hỏi, tại sao hắn biết nhà cô ở đâu? Rõ ràng hắn chưa từng nhờ cô chỉ đường hay hỏi có địa chỉ.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như có ba vấn đề, kịch bản cô nhận khi đến thế giới này rất chung chung. Trong mỗi một thế giới đều được xếp đặt để tạo ra sự khác biệt nhiều hoặc ít, bởi vậy câu nói hệ thống chủ nói nhiều nhất chính là ký chủ nên hãy tự mình nắm bắt.

Dù cô cho rằng bản thân đủ thông minh... nhưng cảm giác như bị nhìn trộm thế này làm cô hơi hoang mang... Trằn trọc mãi mà không ngủ được, Phong Quang đến thư phòng, đăng nhập vào game mà cả tháng trời cô chưa động đến.

Cô vẫn xuất hiện ở đỉnh Chu Tước trong lần đăng xuất trước, thời gian trong trò chơi và ngoài đời thật tương đương nhau. Nói cách khác, trong game đang là ban đêm, đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống là ánh đèn khắp nơi.

Ngắm cảnh đêm một lúc, Phong Quang mở túi trang bị ở bảng điều khiển ra theo thói quen, kiểm kể lại một số đồ dùng, kết quả vừa nhìn một cái cô đã giật mình.

Trong túi của cô không có nhiều đồ, vì vậy có rất nhiều khoảng trống, nhưng lúc này khoảng trống trong túi đều được lấp đầy. Ở những chỗ trước đây để trống, bây giờ một nửa đầy ắp sóc bạc, nửa kia chật kín hoa Bích Lạc, hơn nữa cả hai món đồ này đều được sắp xếp ngăn nắp, khéo léo xếp thành hình trái tim. Má nó, cô bị hack nick à?

Không, nếu bị hack nick thì có phải bị trộm hết đồ trong túi mới phải, làm gì có đứa nào hack nick còn tặng cô một đống đồ thể này!

Trong không khí vang lên một giọng nói: “Cô đăng nhập rồi .”

“Ai thế!”

Phong Quang nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai, giọng nói đó cứ cất lên bên tai cô, thoạt nghe còn hơi oán giận.

“Là tôi.”

“Anh là ai?”

Cô mở danh sách bạn bè, chỉ có một người duy nhất là Hạ Thiên nhưng cô ấy không online, cố lại mở tiếp danh sách kẻ thù, chỉ có Nhậm Ngã Hành đang online:

“Nhậm Ngã Hành?”

“Ừ.”

“... Anh là cái quỷ gì thế? Ỷ vào nghề nghiệp sát thủ của mình giỏi lắm đúng không, chơi ẩn thân muốn hù tôi sợ hả?”

Một giây sau, giọng nói ấy lại vang lên:

“Tôi tưởng cô không muốn thấy tôi.”

“Anh có đúng là Nhậm Ngã Hành không đấy?”

Cô nghi ngờ, “Hay anh là người khác đặt nick là Nhậm Ngã Hành?”

Không đúng nha! Trước đây hắn không thèm nói gì đã rút kiếm ra đâm cô rồi, sao bây giờ lại giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt thế này?

“Tôi là Nhậm Ngã Hành.”

Cuối cùng, bóng hình của hắn hiện ra. Phong Quang xoay người đυ.ng phải người hắn, hai tay vô thức chống lên ngực hắn.

Lúc này cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, nên bất giác lùi về phía sau mấy bước, hai tay khoanh trước ngực, “Anh anh anh... anh không làm gì kì quặc với tôi lúc tàng hình đấy chứ?”

Sau khi im lặng mấy giây, hắn trả lời:

“Không hề.”

“Vậy sao ban nãy anh lại im lặng?”

“Quả nhiên anh đã làm chuyện gì đó kì quặc với tôi!”

Cô chắc chắn, rồi lùi về phía sau thêm mấy bước nữa, nhưng lại quên mất mình đang đứng trên đỉnh tháp, lùi nữa lùi mãi lùi đến mép tháp lúc nào không hay. Cô mất trọng tâm, cơ thể lảo đảo ngã xuống dưới.