Khi mất đi quyền lợi ra ngoài nô đùa, vì muốn chia sẻ gánh nặng với An Uyển, hắn nghiên cứu rất nhiều tri thức về thương mại. Để một công ty vận hành bình thường, đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng Phong Quang không biết những việc này:
“Em sẽ không tiêu hết tiền của anh đâu. Em đã nghĩ rồi, sau nay em sẽ thay đổi tính tiêu xài phung phí của mình, chúng ta cùng tiết kiệm sống qua ngày cũng được mà.”
“Tiết kiệm nuôi con sao?”
Phong Quang không ngờ hắn lại tiếp lời cô như vậy, đầu óc không phản xạ kịp, một lúc sau mới thẹn thùng nói:
“Anh nói gì đó? Em vẫn là con gái chưa chồng, con gì chứ...”
Mặt cô đỏ bừng không nói tiếp được. Cũng đúng, dù sao chuyện này còn quá sớm với tuổi của cô.Thưởng thức bộ dạng xấu hổ của cô một lúc lâu, An Đồng mới thu lại ánh nhìn,cười khẽ:
“Đừng lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy, bằng không anh sẽ cho rằng em có nghĩ đến vấn đề này.”
“Em...anh...”
Cô lắp bắp, cô có thể thừa nhận mình thật sự đã từng nghĩ đến sao? Phong Quang đang thẹn thùng thì rất may có hai người đến giúp cô giải vây.Lần đầu tiên cô cảm thấy thì ra Mục Thiên Trạch cũng có lúc không đáng ghét, mà cô gái đi theo Mục Thiên Trạch, tất nhiên là Phương Nhã Nhã.
Phong Quang nhìn An Đồng, rồi lại nhìn Phương Nhã Nhã, như nhìn thấy kẻ địch.
“Anh An!” Phương Nhã Nhã vừa đến đã hớn hở gọi.
Phong Quang ôm cánh tay, cười như không cười nhìn An Đồng. An Đồng nhẹ giọng:
“Cô Phương, sau này hãy đổi cách gọi tôi nhé.”
“Hả”
Phương Nhã Nhã không hiểu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Phong Quang, thì cũng đã đoán được lờ mờ quan hệ giữa hai người:
“Tôi hiểu rồi, học… học trưởng An.”
Phong Quang đã hài lòng nhưng Mục Thiên Trạch lại không vừa ý: “Hạ Phong Quang, sao cô lại ở đây?”
“Sao tôi không thể ở đây chứ? Tôi đem canh cho An Đồng uống không được sao?”
Mục Thiên Trạch nhìn cái bát để trên bàn, nói bằng giọng khó tin: “Cô biết nấu ăn? Cô đùa sao?”
“Tôi biết làm nhiều chuyện lắm đấy.”
Phong Quang si mê nhìn An Đồng: “Chỉ cần là vì An Đồng, việc gì tôi cũng có thể học làm.”
Mục Thiên Trạch chỉ có thể bình luận hai chữ: “Mê trai.”
“Tôi mê trai đấy, nhưng chỉ mê một người mà thôi.”
Phong Quang tay chống cằm nhìn An Đồng không chớp mắt.
“Anh họ, anh không cảm thấy chán ghét cô ta sao?”
An Đồng sờ đầu Phong Quang, Phong Quang lập tức híp mắt như chú mèo nhỏ, hắn cười nói: “Phong Quang rất đáng yêu.”
Anh xác định là anh nuôi cô bạn gái, chứ không phải nuôi thú cưng chứ? Mục Thiên Trạch cạn lời.Trong lòng Phương Nhã Nhã cảm thấy khó chịu, trước khi Phong Quang đến, An Đồng cho cô ta gọi mình là anh An, cũng chỉ lộ ra vẻ dịu dàng này với cô ta, vậy mà…
Không được, cô không thể nghĩ vậy, nghĩ vậy chẳng khác nào cô đang đố kỵ hay sao? Phương Nhã Nhã lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ không nên có ấy, cô ta nói với Phong Quang:
“Lớp mình có hoạt động cắm trại, vì chiều hôm nay cậu không có ở trường, nên tôi đến thông báo cho cậu biết, cậu nhớ chuẩn bị đồ sẵn ở nhà.”
“Cắm trại…” Tuy gần đây không có việc gì, nhưng Phong Quang không có hứng thú:
“Tôi có thể không đi được không?”
Mặt Phương Nhã Nhã có chút khó xử:
“Tất cả các bạn trong lớp đều đi,đây là hoạt động tập thể. Hơn nữa, cậu mới chuyển tới, nếu cậu đi thì có thể thân với mọi người hơn, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Phong Quang, em nên đi.”
An Đồng bỗng mở miệng nói: “Có thể, em sẽ quen biết thêm nhiều bạn.”
Phong Quang ngơ người, sau đó cô nhìn hắn cười, nụ cười thật rực rỡ:
“Được thôi, em đi, nhưng anh cũng phải đi.”
Đừng tưởng cô không biết hắn đang nghĩ gì.
Trong lòng An Đồng cảm thấy bất ổn: “Phong Quang…”
“Lớp trưởng, tôi có thể bảo An Đồng đi cùng không?”
Phương Nhã Nhã kích động:
“Được chứ, cắm trại nhiều người mới náo nhiệt, mà anh… học trưởng An lúc trước là học sinh trường mình, có nhiều bạn còn rất sùng bái anh ấy, chắc chắn giáo viên sẽ đồng ý.”
“Mọi người biết, thân thể tôi không thích hợp.”
Câu nói này của An Đồng chẳng phải là cái cớ mà là sự thật, giờ đa số thời gian, hắn đều ngồi trên xe lăn. Nào ngờ Phong Quang lại cười híp mắt mà nói:
“Đừng lo, em có thể cõng anh.”
Mục Thiên Trạch cũng không chịu kém phần: “Anh họ, em cũng có thể cõng anh.”
Gần đây, An Đồng đều ở trong biệt thự, những lời đồn không tốt đó ngày càng lan rộng, hắn cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa. Dưới sự tấn công của ba người, cuối cùng An Đồng cũng đồng ý. Lúc xế chiều, khi Mục Thiên Trạch và Phương Nhã Nhã rời khỏi, Phong Quang im lặng thu dọn đồ vật trên bàn, không nói chuyện, cũng không nhìn An Đồng. Nếu là thường ngày, dù cho có người ngoài cô cũng không ngại nhìn hắn, càng đừng nói bây giờ chỉ còn lại hai người.
An Đồng nắm lấy cổ tay cô: “Phong Quang, đừng giận mà.”
“Anh An hiểu lầm rồi, em đâu có giận, sao em lại giận chứ?”
Cô cười xinh đẹp thoải mái, thật là nhìn không ra cô đang tức giận. Nhưng hắn biết, cô đúng là đang không vui trong lòng, hắn thở dài nhận thua:
“Anh sai rồi, anh không nên có suy nghĩ đó.”
“Anh có suy nghĩ gì à, sao em không biết?”
“Phong Quang…”
“Nếu anh không có việc gì thì đừng nắm tay em, em còn phải thu dọn đồ đi về.” Cô hất tay hắn ra nhưng không được.
An Đồng rủ mắt:
“Anh không nên để em đi quen biết thêm nhiều người, đi thích người con trai khác thích hợp hơn.”
“Hứ!”
Phong Quang đặt mạnh cái chén đang cầm trên tay xuống bàn:
“Em đã nói từ sớm em thích anh, em đã cố tìm cách để anh không cảm thấy cô đơn vậy mà anh lại nghĩ em đang đùa? Anh không biết… không biết là em làm tất cả là vì anh hay sao?” Nói đến câu cuối cùng, giọng cô nghẹn ngào.
Trong lòng An Đồng nhói lên, nắm chặt tay cô không buông, hắn sợ buông ra, cô sẽ bỏ chạy, “Anh biết, anh biết em thích anh, nhưng anh không dám chắc, có lẽ… có lẽ đó chỉ là sự say nắng nhất thời…”
Hắn biết ngoại hình của mình có sức mê hoặc rất lớn, hắn luôn nghĩ, có thể lợi dụng vẻ bề ngoài này để người khác có thiện cảm, trở thành vũ khí bảo vệ cho hắn. Khi mới biết Phong Quang, hắn cũng duy trì bộ dạng này, hắn có được thiện cảm của Phong Quang như dự đoán, nhưng sự tấn công mạnh mẽ của cô lại khiến hắn không thể lường trước.
Giờ nhớ lại lời cô nói dưới bóng cây, nhịp tim của hắn bỗng có thay đổi.“Anh biết em thích anh, nhưng anh lại nghỉ chỉ là nhất thời mê mẩn, anh còn đẩy em cho những người đàn ông mà anh cho là thích hợp, An Đồng, em hỏi anh, nếu chỉ là mê mẩn một người, em có cần làm nhiều việc như vậy không? Thậm chí… thậm chí em còn từng nghĩ, những gì em làm dù anh có không thích em cũng không sao, nhưng…”
Phong Quang cắn môi dưới: “Nhưng anh xem thường em!” Cô ra sức vùng khỏi tay hắn rồi chạy đi.
An Đồng dường như nhìn thấy giọt nước mắt trong veo nơi khóe mắt cô, hắn chống tay lên trán buồn bã, trong lòng không biết là đang hối hận hay đang khẩn trương.Hắn nên nhận ra sớm rằng không thể xem cô như cô nhóc mười sáu, mười bảy tuổi.Tình cảm của cô, nghiêm túc hơn hắn tưởng.An Đồng không hiểu, tại sao mình lại có hành xử lỗ mãng như vậy, chẳng phải trước giờ hắn luôn rất bình tĩnh sao? Đúng là hắn không hiểu, người càng thông minh, càng lý trí một khi gặp phải chuyện tình cảm thì sẽ trở nên mơ hồ.…
Phong Quang thật lòng thương An Đồng, nên chuyện cô khó chịu cũng là thật. Vừa về đến phòng, cô liền khóa trái cửa, nằm trên giường cơm tối cũng không muốn ăn. Vì để An Đồng có thiện cảm với mình, cô đã dốc lòng, dốc sức như vậy, kết quả hắn dùng một từ “say nắng” gạt hết mọi nỗ lực của cô.
Hạ Triều gõ cửa, nói giọng khó chịu:
“Hàng xóm tốt nhà chúng ta tặng đồ này, con không ra xem thử à?”
Phong Quang động đậy người, cuối cùng cũng không nhịn được hiếu kỳ, xuống giường mở cửa: “Anh ấy mang gì đến?”
“Cha gọi con ăn cơm con không thèm trả lời, vừa nghe tên nhóc đó là mở cửa ngay.”
Mặt Hạ Triều đen như đít nồi, trực tiếp quăng bó hoa hồng trắng vào lòng cô: “Đây là quà hắn tặng này, con cầm lấy đi.”
Thì ra nụ hoa lúc sáng đã nở, Phong Quang ôm lấy hoa, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng:
“Xem như anh ấy còn có lương tâm.”
Câu nói này của cô nghe giống như đang hờn dỗi. Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Thiên Trạch lái xe đưa An Đồng và Phong Quang đến trường trước rồi sau đó họ sẽ cùng đi xe bus của trường. An Đồng và Phong Quang cùng ngồi ghế sau. Hai người không nói một câu nào với nhau, nói chính xác là An Đồng có nói với Phong Quang nhưng cô không đáp lại. Mục Thiên Trạch cảm thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, hắn sợ hỏi nhiều lại thể hiện hắn rất để ý.
Thật ra, tất cả học sinh lớp 11-1 đều biết An Đồng.Hắn là một huyền thoại của trường họ, thời gian học ở trường rất ít nhưng hắn đã thi đỗ vào trường đại học tốt nhất với điểm số cao nhất trong lịch sử. Trường Trung Học Phổ Thông: Tứ Diệp Thảo cũng đã từng mời hắn về trường diễn thuyết.
Đối với nhiều người, An Đồng đúng là tấm gương nghị lực thân tàn ý chí thép, đối với những học sinh xuất sắc, hắn chính là mục tiêu để phấn đấu theo đuổi, còn đối với nữ sinh thì hắn chỉ cần có một gương mặt đẹp là đủ rồi.