Quyển 4 - Chương 13: Công lược anh hàng xóm (Kết)

Dương Chỉ chết rồi, chết trong góc một con hẻm, khắp người đầy bùn đất,áo quần rách toát, trên tay còn đeo chiếc nhẫn ông ta cầu hôn. Rõ ràng lúc đó bà nói nhẫn xấu không đeo, nhưng bà lại lén đeo lên tay, rất hợp, rất chói mắt…

Hôm đó trời mưa, Lý Tất ôm thân xác lạnh giá của bà, run rẩy gào khóc.

Không có nhân chứng, không có hung khí, không có bất cứ chứng cớ nào, chuyện đó đã trở thành một vụ án bí ẩn. Phong Quang nhìn người đàn ông trước mặt cố nén cảm xúc, đẩy tài liệu cho ông ta:

“Đây là tất cả chứng cớ phạm tội của ông ta, chỉ cần công bố, dù là thế lực đằng sau mạnh cỡ nào, cũng không bao che nổi. Nhưng có khả năng sau cùng ông ta cũng chỉ bị ngồi tù thôi, ông biết đó, một số trình tự sẽ rất chậm.”

Lý Tất do dự không mở tài liệu, ánh mắt ông tối đen như mực:

“Từ đâu cô có nó?”

“Ông không cần quan tâm. Ông chỉ cần xác nhận, cái tôi cho ông đúng là sự thật thì đủ rồi. Theo tôi biết, Mạnh Phi hiện đang nghỉ dưỡng trên hòn đảo, ở đó có rất nhiều vệ sĩ, tôi đoán hắn sẽ từ chối bị bắt, hoặc....cũng không biết chừng các ông sẽ xảy ra tranh chấp. Trong khi tranh chấp, Mạnh Phi hoảng loạn bỏ chạy, nhưng không nghĩ rằng bị trúng đạn, mất mạng tại chỗ, loại khả năng này cũng không phải không thể.”

Cô chậm rãi bơm đểu, vẽ đường cho hươu chạy. Lý Tất cầm lấy tài liệu, cười một tiếng:

“Cô tặng tôi quà lớn như vậy, muốn tôi đền đáp thế nào?”

“Tôi không cần đền đáp.”

Phong Quang cười tươi như hoa, bộ dạng đẹp như vậy khiến người ta buông lỏng cảnh giác, rất tiếc người đối diện là Lý Tất:

“Cảnh sát Lý, tôi cảm thấy ông là một cảnh sát tốt, chức trách của ông là bắt người xấu làm việc xấu, như là Mạnh Phi, chứ không phải bắt một người tội nghiệp bị cuộc sống ép buộc, không thể cầm vũ khí chống cự.”

“An Đồng là người tội nghiệp?”

“Lúc trước phải.”

Phong Quang mỉm cười:

“Nhưng giờ anh ấy có tôi, thì không phải nữa.”

“Cô gái nhỏ, cô nên biết nếu ai cũng vì bất lực mà làm chuyện phạm pháp thì thế giới này sẽ loạn thành một nồi cháo.”

Phong Quang nói:

“Cho nên, tại sao cảnh sát Lý không nhằm vào mục tiêu lớn hơn?”

“Cô nói đúng.”

Lý Tất bỗng nở nụ cười vô cảm lạnh lùng, ông ta đứng dậy ra cửa, đi ra ngoài nói một câu:

“Cảm ơn.”

Phong Quang nâng ly cà phê làm như không nghe được câu nói cuối của ông.

Vẻ ngoài tao nhã, ruột gan lại đang đau thắt từng cơn. Mẹ nó! bảy điểm mua bàn tay vàng, tim phong quang rỉ máu! Tuy rằng không hy sinh thì không có được, tự an ủi cho lòng bớt chua xót. Nhưng tại sao mấy khứa nữ chính xài bàn tay vàng không cần trả phí cô thì phải trả chứ hả, thiên lý ở đâu? Vì cô là nữ phụ sao.Tủi thân Vờ lờ! :((

Cô xem như đã khiến Lý Tất chuyển hướng mục tiêu, ông ta đã lấy tài liệu của cô xem như đã chấp nhận yêu cầu của cô. Phong Quang đã trút được gánh nặng trong lòng, cô không còn lo phải theo kịch bản chờ đến khi An Đồng ra tù.

Từ quán cà phê bước ra, Phong Quang vươn vai, còn chưa đi được vài bước thì cô nhận điện thoại An Đồng:

“Phong Quang, đến nhà anh không?”

“Giờ là giờ học mà.”

Cô suýt nữa đã buột miệng nói ra “em đi” may mà nén lại kịp, cố tình làm ra vẻ dè dặt của một học sinh tốt.

Đầu kia truyền lại tiếng An Đồng cười nhẹ:

“Giờ em đang ở trường học sao?”

“… Không có.”

Cô sờ tai, hiếm khi biết ngại.

Cô chẳng phải là học sinh ngoan ngoãn gì, thỉnh thoảng trốn học là chuyện bình thường nhưng bị nam thần nói ra, cũng thấy mắc cỡ, cô nũng nịu nói:

“Anh đợi em nhé, em đi tìm anh.”

Đường không xa lắm, khoảng hai mươi phút cô đã đến biệt thự nhà họ An. Cô không ấn chuông mà mở cửa đi thẳng vào.

An Đồng đang ngồi trên sofa trong phòng khách, đặt một quyển sách dày trên đầu gối, nhìn thấy cô, hắn ngẩng đầu mỉm cười:

“Trễ năm phút so với anh dự tính.”

“Vì em bị tắc đường.”

Phong Quang quăng cặp lên bàn, chạy đến ôm lấy vai hắn cười ngọt ngào, nhưng rất nhanh cô cảm thấy không đúng:

“Sao anh dự tính được khi nào em về đến nơi?”

“Anh đoán.”

An Đồng đặt sách sang một bên, ôm cô lên đùi. Phong Quang đã sớm quen với hành động thân mật của hắn, thế là cô yên tâm ngồi vào lòng hắn, mím môi nói:

“Còn lâu em mới tin là anh đoán được.”

An Đồng cười không nói.

Phong Quang thấy hắn ra vẻ thần bí cũng không tiếp tục truy hỏi:

“Nói đi,anh tìm em có việc gì?”

“Anh nhớ em rồi.”

Phong Quang đơ người, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn cô đành nuốt câu nói “đừng nói đùa” vào trong, cô ngơ ngác hỏi:

“Hôm nay anh sao vậy?”

Đúng là không quá bình thường, cô không có gì tốt cả, chỉ được cái là trực giác rất nhạy.

An Đồng nghiêm túc:

“Thì anh nhớ em, có gì không đúng sao?”

Phong Quang ôm mặt hắn, nhìn trái nhìn phải, thấy gương mặt hắn hoàn toàn chân thực, không hề có dấu vết người khác giả mạo, cô không hiểu nói:

“Sáng nay mình vừa gặp nhau mà.”

“Nhưng sáng nay anh không có ôm em.”

Xong rồi, hắn dùng bộ dạng nghiêm túc vậy nói lời yêu thương làm tim cô đập mạnh, Phong Quang than thở nhào tới lòng hắn:

“An Đồng, sao anh quyến rũ như vậy chứ?”

“Anh tiếp nhận lời khen của em.”

Tay hắn vỗ nhẹ vai cô, cúi đầu hôn lên cổ và gáy trắng ngần của cô.

Phong Quang run người, nhịn không được cười:

“Tốt quá, anh là của em.”

Nói xong, cô che miệng lại ngáp.

“ Buồn ngủ à?”

“Ừ.”

Cô gật đầu mệt mỏi, vì hôm qua cứ nghĩ chuyện làm sao xử lý tên Lý Tất phiền phức kia, cô cũng không ngủ được, giờ được hắn ôm vào lòng, cảm giác an nhàn này đã đánh thức con sâu ngủ trong người cô.

An Đồng bế cô dậy:

“Vào phòng anh ngủ đi.”

Cô không có ý kiến, ngược lại cảm thấy thích thú, cô chưa từng vào phòng hắn mà. Phòng của An Đồng chắc là khác với phòng của nam sinh khác bừa bãi, mà sẽ rất sạch sẽ ngăn nắp. Sự thật, Phong Quang đoán đúng rồi, nhưng cô không đoán được là, bức tường trong phòng An Đồng treo đầy hình mà cô nhìn thấy liền tỉnh cả ngủ. Rèm cửa che đi ánh nắng bên ngoài, trên bức tường trắng trong căn phòng u tối treo đầy những bức ảnh khác nhau, nhưng tất cả đều là ảnh chụp Phong Quang.

Có hình cô ngồi ở sân thượng đọc sách, ánh nắng ấm áp chiếu trên người cô trông vô cùng trong trẻo và xinh đẹp.Có hình cô ngồi xích đu dưới bóng cây, tóc cô bay bay, nụ cười trên mặt sáng chói động lòng người. Và còn hình cô giúp cha tưới nước cho cây trong vườn, cô hơi khom lưng, ngón tay trắng ngần vuốt tóc qua sau tai… bất kể là hình ảnh động hay tĩnh của cô đều được máy ảnh lưu lại trong tư thế đẹp nhất.

Lúc này, rung động trong lòng Phong Quang khó mà hình dung, trong vòng tay của An Đồng cô ngơ ngác chỉ lên tường:

“Đây là… đây là…”

“Vì trước đây rất buồn chán, nên anh không nhịn được chú ý đến Phong Quang.”

An Đồng mỉm cười, dịu dàng nói.

Phong Quang từ trong lòng hắn trượt xuống, bước lại gần bức tường chỉ vào một bức ảnh nói:

“Đây là hình lúc em mới dọn đến, từ lúc đó anh đã, đã...”

Cô không sao thốt ra được hai chữ "chụp trộm".

“Phong Quang quá chói sáng, anh không kìm lòng được.”

An Đồng ôm lấy cô từ phía sau:

“Phong Quang từng nói, anh là của em, nên em sẽ không bỏ rơi anh chứ, đúng không?”

Cả người cô run rẩy. An Đồng ôm chặt cô hơn, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

“Dù sao, Phong Quang cũng đã nói Phong Quang thích anh.”

Cha mẹ ơi, hình như cô đã chọc trúng “Thứ dữ” rồi!!! :((



Quay lại thời gian ba tháng trước, ngày nhà họ Hạ mới dọn tới. Tiếng lạch cạch bên ngoài phát ra từ nhà bên cạnh không có người ở làm ồn tới An Đồng đang đọc sách. Hắn đẩy xe lăn đến gần cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa, một luồng sáng soi vào khiến hắn có chút không quen, hắn hướng mắt về phía cô gái và sau đó hắn đã không thể dời mắt được nữa. Không thể phủ nhận rằng ngay từ ánh mắt đầu tiên, hắn đã cảm thấy cô rất đẹp. Ánh mắt thứ hai, hắn nhìn thấy sự khác biệt, mỗi biểu cảm thay đổi nhẹ nhàng của cô, đều cất giấu sự tự tin và kiêu ngạo mà người khác không chạm tới được.

Ánh sáng tự tin phát ra từ người cô kết hợp với ánh nắng khiến cô trở nên thật chói chang. Cô đứng dưới cây, đưa tay chạm vào xích đu khi nhỏ hắn từng ngồi, như là chạm vào thời thơ ấu của mình. Đầu An Đồng đầy mơ hồ, nếu tìm một câu nói đẹp đẽ để hình dung, vậy thì giống như đầu hắn hiện ra một bông hoa xinh đẹp rực rỡ.

Nhưng hắn không mãn nguyện với cái khoảnh khắc đẹp đẽ ngắn ngủi đó, trong người hắn có một sự thôi thúc vô hình rằng hắn phải nắm lấy đóa hoa này, để cô vĩnh viễn nở rộ bên người hắn.

Nếu dùng một câu nói đơn giản rõ ràng thì chính là: Trước khi gặp cô, hắn chưa từng nghĩ, sẽ có ngày mình gặp phải tiếng sét ái tình.

Việc tiếp theo chỉ còn là nước chảy thành sông, tỏ ra vẻ dịu dàng trước mặt cô, bộ dạng khiến người ta đau lòng nhất, cô sẽ vì thương tiếc mà thích hắn, quả nhiên cô đã tỏ tình với hắn, nhưng An Đồng không thể khẳng định cô thực sự thích hắn hay chỉ là thương tiếc trong chốc lát.

Hắn gắn nghe lén và định vị trên điện thoại của cô, mỗi ngày hắn cứ trốn trong căn phòng tối tăm chụp lén cô, thậm chí trong những đêm tối cô đơn, hắn sẽ đem hình của cô ra ngắm.

Mỗi lần như vậy, suy nghĩ trong lòng hắn càng to lớn hơn… muốn có được cô, muốn chiếm lấy cô, mùi hương mê mẩn trên người cô, giọng nói ngọt ngào của cô, lúc nào cũng hiện trong đầu hắn. Hắn trở thành biếи ŧɦái rồi sao?

Ban đầu An Đồng cũng bị ý nghĩ của mình làm cho sửng sốt. Hắn không chắc chắn bản thân liệu có làm tổn thương cô hay không, hay là, những nam sinh cùng tuổi sẽ thích hợp với cô hơn…

Sự thật chứng minh , hắn đã hối hận khi có suy nghĩ đó. Giờ đây, cô đang trong vòng tay hắn. An Đồng cong lưng, cúi đầu vùi vào cổ cô, hít lấy hơi thở của cô, ở hắn toát ra sự thỏa mãn.

Cô đã tìm Lý Tất, đương nhiên hắn đã biết, đôi môi ấm áp của hắn đặt lên làn da của cô khẽ nói:

“Đây mới chính là anh, gớm ghiếc, lại biếи ŧɦái, Phong Quang, giờ em có hối hận, cũng không kịp rồi.”

Ai nói cô hối hận chứ? Phong Quang vòng tay ôm lấy hắn, không để người khác phát hiện cô đang lén cười, sau một giây hoảng sợ, cô kích động, người đàn ông như vậy quả là… rất thú vị!

Âm thanh của hệ thống lạnh lùng vang lên:

“Hoàn thành nhiệm vụ’’