Quyển 3 - Chương 8: Công lược thế tử mù

“Ta chưa từng nhìn lầm một người, nhưng nàng khiến ta không chắc chắn.”

Vì thế, Tề Mộ vốn xem Phong Quang như người qua đường không hề quan trọng, lúc tiễn cô, lại không nhịn được nói lời mời lần nữa:

“Sự thật chứng minh, ta sai rồi.”

Phong Quang không phải chỉ đơn giản gây hứng thú cho hắn, bất tri bất giác, nàng đã chiếm lấy quá nhiều tâm tư của hắn. Hắn bắt đầu cảm thấy sự tồn tại của Tề Đoan trở nên chướng mắt, vì hắn ta là vị hôn phu của nàng.

Cho dù chỉ là lúc trước, dù lúc đó thân thể của Phong Quang bị một con hồ yêu chiếm lấy, nhưng Tề Mộ nghe mật thám nói họ nắm tay, còn ôm nhau...Khi xưa chỉ cảm thấy Tề Đoan thật buồn cười khi yêu một nữ tử sâu đậm, giờ đây Tề Mộ lại muốn chặt đứt tay của Tề Đoan.

Phong Quang dè dặt hỏi hắn: “Vậy...giờ chàng cảm thấy ta thú vị hay chưa?”

“Không phải.” Hắn lắc đầu, trong con ngươi tối tăm lóe lên tia sáng, hắn nói:

“Chưa bao giờ có người hoặc việc gì đó khiến ta thấy thú vị, khiến ta xúc động muốn lấy dây xích khóa chặt bên cạnh ta. Phong Quang, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.”

Đây...có tính là tỏ tình không? “Nếu như...”

Phong Quang nén kích động trong lòng, ngập ngừng nói:

“Ta nói là nếu như, có một ngày, thân thể ta lại bị con hồ ly đó chiếm, chàng...chàng sẽ chọn...”

Phong Quang chưa dứt lời, Tề Mộ đã kéo cô vào lòng, môi hắn dán vào vành tai cô:

“Người nên cảm thấy không tự tin là ta mới đúng, nàng phải biết, người ta chọn luôn luôn là nàng.”

“Ừ.”

Trong lòng Phong Quang có chút thất vọng, vì cô chưa nghe được ba chữ mà cô muốn nghe. Tề Mộ hôn lên má nàng:

“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh ta, mãi mãi làm Phong Quang của ta thì được rồi.”

Giờ Thân, người Hạ phủ đến, Phong Quang được phụ thân đón về.

Nhân lúc Hạ Triều và Tiêu Vương Phi hàn huyên, Tề Mộ len lén nắm lấy tay cô, cô khẩn trương nhìn khắp nơi, sợ người khác nhìn thấy hành động thân mật của họ, nhưng Tề Mộ không sợ, ngược lại còn nhìn cô nở nụ cười hoàn mỹ

“Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.”

Phong Quang không hiểu ý hắn lắm, chỉ là đoán phải chăng hắn muốn hẹn lần sau đi ngắm cảnh. Cô quả thật không ngờ được, hắn lại xông vào phòng mình lúc nửa đêm.

Lúc đó, Phong Quang đang được Vân Nhi hầu hạ tẩy trang, sau khi Vân Nhi ra ngoài, cô liền lên giường nghỉ ngơi. Vừa thổi tắt nến, cô bất ngờ bị một thân thể cao lớn ôm từ phía sau, cô muốn hét lên nhưng miệng đã bị một bàn tay bịt chặt lại.

“Suyt...là ta.""

Giọng nói trầm thấp quyến rũ đặc biệt của Tề Mộ vang lên. Sau khi nhận ra giọng của hắn, Phong Quang thả lỏng cơ thể vừa rồi cứng nhắc lại vì sợ hãi.Thái độ không đề phòng của cô khiến hắn vui hơn, cười nói nhỏ:

“Ta từng nói, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.”

Phong Quang nắm lấy bàn tay hắn đang che miệng mình, quay lại đối diện hắn:

“Sao giờ này chàng lại qua đây? Nếu cha ta phát hiện...”

Tay hắn đặt trên đỉnh đầu của cô: “Nàng thả tóc ra rồi à?”

“Sao?”

Cô nhất thời không phản ứng kịp, nhưng sau đó đã gật đầu nhanh chóng:

“Ừ...Ta chuẩn bị đi nghỉ.”

“Thật muốn xem thử.”

Tay hắn vuốt mái tóc dài mềm mượt của cô từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc, dường như không để nghe thấy sự lo lắng trong lời nói vừa rồi của cô,hắn cười nhẹ:

“Nghe nói chỉ có trượng phu nằm ngủ kế bên mới nhìn thấy bộ dạng sau khi tẩy trang của thê tử mình, ta thật muốn xem thử Phong Quang hiện giờ trông thế nào.”

Hắn như là chỉ tùy miệng nói ra nhưng Phong Quang lại cảm thấy đau lòng, cô nắm tay hắn đặt lên mặt mình:

“Không nhìn thấy cũng không sao, xúc giác của Thế Tử vẫn còn, trên đời này cũng không thể còn người đàn ông nào khác nhìn thấy ta tẩy trang.”

Ngón tay Tề Mộ vuốt ve mặt nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn lưu luyến. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả đời sống trong bóng tối, tuy dùng từ cam chịu số phận không phù hợp với hắn, nhưng hắn đúng là bất lực vì mắt bị mù.Nhưng hiện giờ, hắn bỗng cảm thấy không cam tâm, mỗi cử chỉ nụ cười của Phong Quang hắn đều không thấy, mọi người đều nói tiểu thư Hạ phủ đẹp như tiên, tất cả nam tử đều thấy chỉ trừ có hắn là không.Vì có được rồi, nên càng muốn được nhiều hơn nữa...Phong Quang nói nhỏ:

“Thế Tử...”

“Gọi tên của ta.”

Tề Mộ cúi đầu.

Trong phòng tối om, cô không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng hơi nóng phả trên môi khiến cô xao xuyến, cô biết giờ hai người rất gần nhau.

“Tề Mộ...”

Hắn không vừa ý lắm: “Đổi cái khác.”

Ngón tay hắn trượt qua gáy khiến cô run rẩy, thân thể có được hắn ôm vào lòng, giọng cô mềm mại: “A Mộ?”

“Tốt lắm.”

Ngón tay Tề Mộ đặt lên khóe môi của cô: “Tiểu cô nương đáng yêu, ta nên thưởng cho nàng.”

Một nụ hôn nhẹ trong lúc ý loạn mê tình bất ngờ chuyển thành nụ hôn triền miền nóng bỏng. Cơ thể Phong Quang nhanh chóng mềm nhũn, không chống đỡ nổi sự tấn công của hắn.Lưỡi cô đáp trả trúc trắc nhưng có thể dễ dàng khiến hắn chìm vào điên cuồng.Tề Mộ không phải người để mình chịu thiệt thòi. Hắn ôm cô lên giường, đặt cô lên chăn gấm để có thể dễ dàng liếʍ môi, cổ, vai... cô. Màn che buông xuống, trong phòng chỉ còn tiếng ngâm nga, uyển chuyển kiều diễm của thiếu nữ.

Chớp rạch ngang trời, tiếng sấm vang lên cả đêm, canh ba trời đổ mưa tầm tã.

Một bờ vai trắng ngần từ trong chăn thò ra nắm lấy góc áo của nam tử chuẩn bị rời đi. Tề Mộ đã mặc y phục chỉnh tề ngồi quay lưng bên giường, nắm lấy bàn tay kia đặt lên môi hôn, hắn cười nhẹ nói:

“Luyến tiếc ta sao?”

“Bên ngoài trời mưa rồi”

Phong Quang núp trong chăn, gương mặt vẫn đỏ ửng sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ. Giọng nói của cô càng ngọt ngào hơn bình thường, thậm chí có thể dùng hai chữ nũng nịu để hình dung. Nghe thấy giọng mình, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mặt càng đỏ hơn.

Vô vàn những đóa hoa mai in dấu trên cơ thể trắng nõn đang trốn trong chăn, Phong Quang không dám tưởng tượng, sự mãnh liệt bất chấp của lúc ban đầu, sau khi lý trí hồi tưởng, càng xấu hổ hơn.

Tề Mộ đặt cánh tay hơi lạnh của cô vào trong chăn, hắn cũng không vội lấy tay ra mà để trên eo của cô, xoa bóp nhẹ nhàng, giúp cô giảm đau. Phong Quang rêи ɾỉ thoải mái. Hắn lại không nhịn nổi lại hôn lên môi cô, hắn vừa được ăn một bữa no nê, giờ còn có thể kiềm chế bản thân.

Phong Quang mới lần đầu nên thân thể còn rất yếu, hắn nghĩ không nên giày vò cô thêm nữa.Cô hé mắt gọi tên hắn:

“A Mộ...” Hắn hôn lên mắt cô, dịu dàng hỏi:

“Giờ cơ thể nàng đã đỡ hơn chưa?”

“Ừ.”

Một tay Phong Quang nắm chắn trước ngực, hơi ngồi dậy ngã vào lòng hắn không chút sức lực, bất chấp thẹn thùng, cầu xin hắn:

“Chàng không thể ở lại thêm chút nữa sao?”

Sợ cô bị lạnh, Tề Mộ ôm lấy cô qua tấm chăn, bất đắc dĩ nói:

“Một canh giờ nữa, Hạ lão gia sẽ dậy đi xem cửa tiệm.”

“Sao chàng lại biết cả giờ thức dậy của cha ta?”

“Nửa đêm mạo hiểm gặp nàng, sao ta lại không cẩn thận điều tra rõ ràng trước chứ?"" Hắn nói nhỏ nơi vành tai cô.

Thì ra hắn không phải nông nổi mà đến tìm cô, rõ ràng là có dự tính trước, Phong Quang nghĩ rất lâu rồi hỏi:

“A Mộ, chúng ta như vậy...

như vậy...liệu ta có mang thai không?”

“Như vậy? Như vậy là như nào?”

“Chàng...chính là chúng ta...”

Cô ngước mắt lên, qua ánh chớp nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, biết hắn đang trêu mình, hơi tức giận

“Chàng còn cười, nếu thật tình ta có thai thì sao?”

“Vậy thì sinh nó ra.”

“Sao?” Tề Mộ vuốt tóc nàng, “Chẳng lẽ nàng nghĩ, ngoài ta ra, nàng còn muốn gả cho người khác.”

Cô lắc đầu, “Không.”

Phong Quang trả lời không do dự khiến tâm trạng hắn vui hơn, cười nói:

“Sớm thôi, ta sẽ đến Hạ phủ cầu thân, đợi tiệc thọ của mẫu thân ta qua đi, chúng ta sẽ thành hôn.”

“Thành...thành hôn? Chuyện này có phải...quá nhanh không?”

Nhanh? Không, chuyện này không phải nhanh, hắn còn thấy chậm.

Tề Mộ di chuyển bàn tay đặt trong chăn xuống bụng dưới của cô, hỏi xấu xa, “Nếu có thật rồi, chẳng lẽ, nàng muốn vác bụng bầu mặc giá y sao?”

Chỉ một câu nói này của hắn khiến cô mất hết ý kiến. Mọi nữ tử đều muốn mình xinh đẹp nhất trong ngày thành hôn, ngay cả

Phong Quang cũng vậy.Cô mệt mỏi tựa vào lòng hắn than thở.

Tề Mộ khẽ vỗ về lưng cô giống như đang an ủi một tiểu hài tử, “Được rồi, ta đi đây.”

Phong Quang ngẩng đầu, “Nhưng bên ngoài còn đang mưa rất lớn.” Hắn hứng thú hỏi:

“Lo cho ta vậy à? Hay là...nàng sợ sấm sét?”

“Đương nhiên là vì ta......luyến tiếc chàng.""