Quyển 3 - Chương 6: Công lược thế tử mù

Hắn hơi nhếch mép:

“Đây là chuyện của con”

“Mộ Nhi.”

Sắc mặt Tiểu Vương Phi nghiêm túc, tay nắm tràng hạt hơi run rẩy:

“Con đã quên rồi, năm xưa phụ vương con và Mẫn Phi cũng có hôn ước rồi sao?”

“Con không phải phụ vương, nàng ấy cũng không phải Mẫn Phi.”

Tề Mộ híp mắt, nói với thái độ cung kính:

“Mẫu thân đừng nên bận tâm nhiều quá thì tốt hơn.”

Đằng sau mẫu từ tử hiếu chính là sự xa cách, mà thái độ giờ của hắn, dùng xa cách để hình dung cũng không đúng...Tiêu Vương Phi há miệng, không nói nên lời, ánh mắt bà lóe lên tia đau buồn, cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.

Ba ngày sau, Phong Quang nhận được một tấm thiệp mời, cô không quyết định được nên đi tìm Hạ Triều trước.

“Là thiệp mời của Tiêu Vương Phi.”

Hả?

“Ta và Tiêu Vương khi trẻ có chút giao tình, nhưng thời gian cũng qua lâu rồi, nếu không phải là chuyện hôn ước hai nhà, thì đã không qua lại từ lâu, giờ đã hủy hôn thì càng khỏi nói.”

Nghe Hạ Triều nói vậy, Phong Quang càng không quyết định được:

“Phụ thân, vậy con nên đi không?”

“Tiêu Vương Phi còn nhắc là mấy hôm trước gặp con ở Linh Cảm Tự.”

Phong Quang gật đầu:

“Lúc đó con không biết bà ấy chính là Tiêu Vương Phi.”

“Nếu đã vậy, cũng khó mà lấy lý do sức khỏe con không tốt để từ chối. Thôi được, con dẫn thêm nha hoàn đi theo đến Tiêu Vương phủ một chuyến. Nếu qua giờ Thân mà chưa về, ta sẽ đi đón con.”

“Dạ.”

Lần đầu chính thức đi gặp Tiêu Vương Phi, không thể đến tay không,Phong Quang đem theo điểm tâm nàng tự tay làm và nha hoàn mà Hạ Triều chọn, đi vào Tiêu Vương phủ. Quách ma ma liền dẫn nàng vào hoa viên, Tiêu Vương Phi đang ngồi trong đình, thưởng trà ngắm hoa.

“Phong Quang bái kiến Tiểu Vương Phi.”

Tiêu Vương Phi hòa nhã vẫy tay:

“Không cần đa lễ, mau qua đây ngồi.”

“Dạ.”

Phong Quang ngồi đối diện bà ấy:

“Tạ Vương Phi.”

Hôm nay Phong Quang không dùng khăn che mặt, để lộ gương mặt xinh đẹp, Tiểu Vương Phi khen ngợi nói:

“Từ lâu ta đã nghe danh tiểu thư Hạ gia đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lần trước gặp mặt vội vã, đã có cảm giác bất phàm, hôm nay gặp, Phong Quang đúng là đẹp hơn lời đồn.”

“Vương Phi quá khen. Đây là điểm tâm do chính tay tiểu nữ làm, mong Vương Phi đừng chê.”

Cô mở hộp ra, trong đó là những khối điểm tâm hình dạng tinh tế.

“Phong Quang không những có dung mạo xinh đẹp, lại còn khéo tay, người nào mà chê bai, đúng là không có mắt nhìn.”

Tiêu Vương Phi lại khen tiếp một câu, chỉ vào chậu mẫu đơn đang để trên bàn, cũng không vội thưởng thức điểm tâm của cô, hỏi bâng quơ một câu:

“Hôm nay thấy hoa nở đẹp, ta mời Phong Quang đến đây cùng người già này thưởng hoa, Phong Quang thấy chậu mẫu đơn này thế nào?”

“Màu sắc đỏ rực, duyên dáng xinh đẹp, mẫu đơn được gọi là vua của các loài hoa, quả là danh bất hư truyền.”

“Đúng đó, đây là mẫu đơn Hỏa Luyện, là loài khi nở khoe sắc đỏ nhất trong các loài mẫu đơn, đáng tiếc...”

Tiểu Vương Phi chưa nói hết ý, Phong Quang đã rất tự nhiên hỏi:

“Đáng tiếc gì ạ?”

“Mẫu đơn phong hoa tuyệt thế, quốc sắc thiên hương, khó tránh thu hút được sự chú ý của người khác.Có người tham luyến vẻ đẹp của hoa, muốn hái xuống đặt trong bình, cũng có người vì cô đơn buồn chán, mới muốn hái xuống để bên cạnh.Nhưng hoa đã rời cành, thì định trước sống không lâu, cho nên hồng nhan thì bạc phận, hoa là như vậy, người cũng như vậy.”

Câu nói của Tiểu Vương Phi rõ ràng là ý tại ngôn ngoại, Phong Quang cười miễn cưỡng:

“Vương Phi nói rất đúng.”

“Nếu trên đời chỉ còn lại một đóa hoa mẫu đơn Hỏa Luyện, Phong Quang nghĩ xem sẽ có bao nhiêu người nguyện vì nó mà tranh giành đổ máu chứ?”

“Chuyện này...tiểu nữ cũng không rõ.”

“Phong Quang không cần khẩn trương, ta chỉ là tùy tiện hỏi, đúng rồi, chưa mời tiểu thư dùng trà nữa.”

Quách ma ma lập tức rót trà, Tiêu Vương Phi cười nói:

“Loại trà này là cổng phẩm của Hoàng đế ban thưởng, Phong Quang nhất định phải từ từ thưởng thức.”

“Dạ.”

“Mẫu thân.”

Phong Quang vừa cẩm ly trà lên, Tề Mộ đã tươi cười đi tới, dáng cầm quạt nhìn ngả ngớn, đi vào trong đình.

Hắn ngồi tùy thích, nhìn Phong Quang lộ nụ cười ôn hòa:

“Nghe nói mẫu thân có khách, con còn đang hiếu kỳ là ai, muốn đến xem thử, thì ra là Hạ tiểu thư.”

“Thế Tử...”

“Hạ tiểu thư không cần đa lễ.”

Phong Quang muốn đứng dậy hành lễ, nhưng Tề Mộ đã lên tiếng cản lại, hắn nói:

“Hôm nay tiểu thư là khách, không cần khách sáo như vậy.”

Phong Quang cười lễ phép:

“Đa tạ Thế Tử.”

“Đây chắc là cống phẩm của Hoàng đế thưởng.”

Tề Mộ giật lấy ly trà nàng đang để trên bàn, uống một ngụm hết sạch, động tác tuy nhanh, nhưng rất nho nhã:

“Đúng lúc ta đang khát. Ừm, mùi vị cũng không tệ.”

Từ sau khi Tề Mộ đến, Tiêu Vương Phi liền mất đi thái độ từ tốn ban đầu đối với Phong Quang, bà nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa sự lo lắng và hoảng sợ:

“Mộ Nhi...”

“Mẫu thân.”

Tiêu Vương Phi vừa nói gọi tên mình, Tề Mộ đã cười cắt ngang lời bà:

“Thưởng hoa đến đây thôi, con còn muốn dẫn Hạ tiểu thư đi thăm quan một chỗ khác.”

Tiêu Vương Phi hé môi, nhưng không lên tiếng.

“Hạ tiểu thư, chúng ta đi thôi.”

Phong Quang nhìn Tiêu Vương Phi. Lúc này dù là bầu không khí, hay là thần thái của Tiêu Vương Phi đều có chút kỳ lạ, nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, đứng dậy đi theo Tề Mộ. “Vương Phi...”

Quách ma ma nhỏ tiếng gọi.

Tiểu Vương Phi không nhịn được rơi lệ, đau khổ nói:

“Ma ma, chẳng lẽ trước kia ta đã sai thật rồi sao? Sao nó có thể nghĩ...sao có thể nghĩ ta sẽ hạ độc hại Hạ Phong Quang...Ta là mẫu thân của nó mà!”

Quách ma ma muốn an ủi, nhưng không nghĩ ra lời thích hợp, chỉ có thể than thở, bùi ngùi. Phong Quang đi theo Tề Mộ, hắn đi khá nhanh, cô gần như phải chạy chậm mới theo kịp, trong lòng muốn hỏi hắn dắt cô đi đầu, nhưng vừa ngẩn đầu lên thì nhìn thấy trên gương mặt góc cạnh của hắn tỏa ra sự thờ ơ nên cô không dám hỏi.

Cuối cùng Tề Mộ dừng lại trước của một căn phòng:

“Hạ tiểu thư, ta không thích có người thừa đi theo.”

Phong Quang do dự một hồi rồi nói với nha hoàn:

“Các em đợi ta ở ngoài nhé.”

“Dạ.”

Vân Nhi và nha hoàn kia trả lời. Bấy giờ Tề Mộ mới mở cửa:

“Mời vào.”

Phong Quang mang theo sự nghi ngờ đi vào phòng, sau khi nhìn kỹ trang trí bên trong cô ngẩn người.

Hắn đóng cửa, mỉm cười nói:

“Hạ tiểu thư, chào mừng đến thế giới của ta.”

Nơi đây giống như thư phòng, nhưng trên kệ không có sách mà chỉ có tiêu bản của các loài động vật: chú bướm với đôi cánh xinh đẹp, chim bồ câu trắng đang xòe cánh, thỏ con lông trắng muốt, nai con giơ chân trước lên,sói xám nằm sấp, hổ há miệng chuẩn bị gầm thét...Tất cả các loài động vật trong căn phòng này đều được lưu giữ dưới dạng tiêu bản với tư thế đẹp đẽ nhất, dường như tất cả bọn chúng đều còn sống.

Nụ cười của Tề Mộ đẹp đến nao lòng, các tiêu bản sống động như thật này trở thành nên cho hắn, hắn không khác nào vua của vạn vật trên thế gian, Phong Quang hơi thất thần:

“Thế Tử, tại sao...”

“Nàng không cảm thấy rất thú vị sao?”

Hắn nói:

“Sinh mạng của từng con vật trong căn phòng này đều được công nhận là hoàn mỹ nhất, và ta để chúng dùng tư thế đẹp nhất để sống mãi.”

Phong Quang nhanh chóng bình tĩnh lại:

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Hắn đi đến một cái tủ gỗ, vuốt ve lông tơ mềm mại trên người chú thỏ, nếu không biết các động vật này đã chết từ lâu, chỉ e sẽ hiểu lầm hắn là công tử dịu dàng yêu quý động vật:

“Hạ tiểu thư biết đấy, ta không nhìn thấy chúng, nhưng khi có rất nhiều người nói trước mặt nàng chúng đẹp biết bao, thì sẽ không kìm nổi hiếu kỳ.Ta nghĩ, ta giữ chúng bên cạnh, mỗi ngày đều đến "nhìn", nói không chừng ta cũng có thể biết hình dáng chúng như thế nào.”

Phong Quang hỏi:

“Vậy Thế Tử có biết chúng có hình dáng như thế nào không?""

“Rất tiếc.”

Tề Mộ lắc đầu, vô cùng tiếc nuối:

“Bất luận đã thử bao nhiêu lần, trong đầu ta vẫn không tài nào phác họa được hình ảnh của chúng.”

“Vậy Thế Tử, có thể thử cảm nhận những thứ khác, ví dụ như con người.”

Tề Mộ khẽ cười:

“Ta cũng rất muốn, nhưng thứ gọi là "con người" này, quá phức tạp.”

“Thế Tử đưa ta đến đây, có phải vì ta cũng thuộc cái được công nhận là đẹp nhất không?”

Phong Quang bước đến trước mặt hắn, giọng nói uyển chuyển dịu dàng.

Hắn cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên:

“Tiểu thư muốn nghe đáp án như thế nào?”

“Ta cũng không biết. Nhưng, ta muốn biết, Thế Tử có muốn xem dung mạo của ta không?”

“Đương nhiên là muốn.”

Bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy tay hắn, cảm giác truyền nhiệt đó lan thẳng vào tim, làm cho toàn thân hắn run lên.

Cô nắm lấy tay hắn đặt lên gương mặt của mình:

“Chi bằng Thế Tử thử cảm nhận, xem dung mạo của ta như thế nào đi.”

Hắn vui sướиɠ tiếp nhận:

“Được.”

Động tác của hắn dịu dàng chậm rãi, giống như đang chạm vào một mảnh thủy tinh dễ vỡ. Ngón tay thon dài của hắn phác họa dung mạo của cô trước, chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô, lúc đang phác họa hình dáng đôi môi của cô, ngón tay của hắn đã dừng lại đó mấy giây.