Quyển 3 - Chương 3: Công lược thế tử mù

“Chuyện này sẽ bất lợi cho danh tiếng của Hạ tiểu thư.”

Tề Đoan không phải là người dễ để lộ tình cảm ra ngoài, hắn đã hồi phục bình tĩnh, trong chốc lát lùi lại sau, nghĩ đến câu có hôn ước, hắn nhìn Phong Quang bằng ánh mắt khó hiểu. Liệu Phong Quang có làm gì bất lợi cho An Lộc không? Phong Quang còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, cô nhẹ nhàng đi ra từ phía sau Tề Mộ. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tề Đoan, thì cô biết hắn đang nghi ngờ mình, nhưng Phong Quang không để tâm, gương mặt sau lớp mạng che mặt nở nụ cười rạng rỡ.

“Nhìn biểu hiện của Công tử, chắc là người tên An Lộc rất quan trọng đối với người, ta to gan đoán thử, chắc là người mà công tử yêu thương. Dù nàng ta có tồn tại hay không, nay cũng biến mất rồi, Công tử lại xem điều ấy quan trọng như vậy, sao không chết theo nàng ta?”

Chết theo nàng ấy? Ý kiến này đúng là quá mê hoặc, Tề Đoan ngẩn người. Đúng là trước đây hắn không nghĩ tới điều này, nhưng sau đó hắn lại phủ nhận. Không, An Lộc nàng ấy còn sống, nàng ấy nhất định chưa chết. Vậy nếu An Lộc đúng là chết thật rồi... Hắn phải làm sao?Tề Đoan rũ mắt xuống, không khí xung quanh chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn nói:

“Ta sẽ chủ động hủy hôn ước.”

Phong Quang cười gật đầu:

“Làm phiền Công tử rồi.”

Giờ Thân,trời đổ cơn mưa lớn, nước mưa cuốn theo đất đát rơi xuống, bịt kín con đường duy nhất đi lên núi và xuống núi. Không còn cách nào khác, Phong Quang và Tề Mộ chỉ có thể nghỉ lại một đêm trên núi, nhưng họ không quay về nhà hoang, mà nghỉ ở một ngôi nhà gỗ cách đó không xa. Nhà gỗ tuy giản dị, nhưng cũng không bị dột và khá sạch sẽ.

“Mai sẽ có người tới dọn sạch đường, hôm nay đành phải để Hạ tiểu thư chịu ủy khuất rồi.”

“Thân thể của Thế Tử tôn quý hơn ta, phải ở trong căn nhà gỗ này, ta không cảm thấy ủy khuất.”

Tề Mộ khẽ nhếch môi:

“Ở đây cứ cách một khoảng thời gian đều có người đến quét dọn, xin tiểu thư yên tâm ở lại.”

“Nhưng... ở đây chỉ có một chiếc giường.”

“Tiểu thư yên tâm, tối nay ta ngồi bàn kế bên là được.”

Phong Quang do dự một hồi, hỏi:

“Thế Tử, xin cho phép ta được hỏi, sao ngài không chịu ở nhà hoang, chỉ vì không muốn nhìn thấy Tề công tử sao?”

“Hạ tiểu thư không biết sao? Mười năm trước có một nha hoàn chết ở đó, về sau nơi ấy thường hay bị ma nhát, nghe nói hồn ma thích nữ tử cho nên không đi nhà hoang, cũng là tại hạ suy nghĩ cho tiểu thư.”

Lời nói của Tề Mộ rất ân cần, Phong Quang không tỏ ra chút cảm động thì đúng là không hay lắm. Đúng lúc một cơn gió qua, cô ôm cánh tay co rúm lại.

Tề Mộ đi qua đó đóng cửa sổ, quay lưng nói:

“Nhiệt độ trên núi thấp hơn so với bên dưới, Hạ tiểu thư vẫn ổn chứ?”

“Ừ, ta vẫn ổn, làm phiền Thế tử lo lắng rồi.”

“Hạ tiểu thư nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Phong Quang không nói nhiều nữa, nàng đi về giường nhưng lại bất cẩn va phải ghế đang để trên mặt đất.

Tề Mộ đặt tay lên bên cạnh bấc đèn trên bàn, hắn bỗng hỏi:

“Hạ tiểu thư, nến vẫn còn đủ sáng chứ? Cần châm thêm nữa không?”

“Không cần đâu, hiện tại rất tốt.”

Tề Mộ thu tay về, im lặng không nói gì, không khí liền trở nên yên tĩnh.

Cảm thấy không khí không đúng, Phong Quang đi đến bên cạnh giường thì dừng bước:

“Thế tử?”

“Nàng đã biết từ sớm rồi.”

Câu nói không đầu đuôi này, lại khiến Phong Quang im lặng rất lâu, cô nắm chân váy trong vô thức, trong giọng nói lộ ra chút khẩn trương:

“Thế Tử, ta không phải cố ý...”

“Nàng không cần khẩn trương, ta không có chất vấn nàng.”

Giọng Tề Mộ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta không ngờ. Dưới tình huống này, nếu tất cả bình thường thì đúng là không bình thường.

Phong Quang thở dài, lấy hết dũng khí, rồi mở miệng nói:

“Đúng, ta biết từ sớm rồi.”

“Nếu đã biết, sao không nói ra?”

“Sao ta phải nói ra?”

Cô hỏi ngược khiến hắn ngây người mất một giây:

“Hạ tiểu thư...”

“Cho dù đã biết, ta cũng chưa từng cảm thấy Thế tử có gì khác so với những người khác. Thế Tử có thể cười nói, cũng có thể thưởng hoa, không phải sao?”

“Ừ.”

Hắn cười nhẹ:

“Nhưng ta vẫn là tên mù.”

“Thế tử...”

Cô đi tới, lại bất cẩn va phải bàn, đau đến ra tiếng, ôm eo nửa ngày không bớt đau.

“Hạ tiểu thư, nàng không sao chứ?”

Tuy là câu hỏi han lo lắng, nhưng trong giọng nói của hắn chẳng có chút chân thành nào.

Nàng lắc đầu:

“Trong hoàn cảnh tối tăm, so với Thái Tử, ta mới giống kẻ mù.”

Đèn cầy trong phòng bị gió thổi tắt từ lâu, tối nay trời mưa lại không ánh trăng, nên khung cảnh tối om như mực. Tề Mộ không có cảm nhận được ánh sáng, nhưng hắn để tay bên cạnh đèn cầy, khi không còn cảm nhận được độ nóng hắn biết ngay đèn đã tắt.

“Hôm đi chơi tiết thanh minh, tiểu thư đã biết mắt ta mù.”

“ừm.”

“Nên tiểu thư mới nhắc nha hoàn phía trước có vũng nước.”

Trùng hợp, hôm đó hắn mang giầy trắng. Phong Quang không nhìn thấy biểu cảm của hắn, cũng không biết giờ hắn có tâm trạng thế nào, chỉ là gật đầu “Ừm” một tiếng, thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện.

“Tại hạ còn một việc không hiểu, hôm nay ta đánh xe ngựa, một phu xe quen đường thế nào đi nữa thì cũng quá nguy hiểm, chẳng lẽ tiểu thư không nghi ngờ?”

“Phu xe... thật ra không phải là Thế tử đúng không?”

“Sao?”

“Thế tử chỉ ngồi phía ngoài, phu xe là người khác.”

Tề Mộ rất hứng thú hỏi:

“Sao tiểu thư có thể khẳng định như vậy?”

“Mũi ta rất nhạy bén, mỗi người đều có mùi hương đặc trưng. Tuy ta ngồi trong xe, nhưng khi mở cửa sổ, ta ngửi thấy hai mùi hương khác nhau.”

“Thú vị.”

Tề Mộ đến gần, nói:

“Tiểu thư không ngại nói thử xem, trên người tại hạ có mùi hương gì?”

Phong Quang nghe được giọng của hắn từ trên đầu truyền xuống, có thể tưởng tượng họ rất gần với nhau, mặt nàng đỏ ửng:

“Đại khái... là mùi hương khiến tim người ta đập nhanh.”

“Khụ...”

Tề Mộ ho nhẹ một tiếng, cách xa Phong Quang một bước.Trong khung cảnh tối tăm, một nam một nữ cùng im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn cũng lên tiếng trước.

“Hạ tiểu thư làm thế nào phát hiện được bí mật của ta?”

Hắn luôn che đậy rất tốt, ngoài Tiêu Vương phi, thì không còn ai biết.

“Đôi mắt của Thế tử... quá trong sạch.”

“...Sao?”

Phong Quang từ tốn nói:

“Ánh mắt công tử trong veo thấy đáy, sạch sẽ như chưa từng nhiễm bụi trần.”

Tề Mộ nở nụ cười châm biếm:

“Hạ tiểu thư đang nói đùa sao?”

Rõ ràng là nàng đang nói lung tung. Trước khi về đến Tiểu Vương phủ, hắn

như một con chuột chỉ biết trốn chui trốn lủi, sau khi về Tiêu Vương phủ, thì cùng Tề Đoan tranh ngôi Thế tử, chuyện bẩn thỉu mà hai người làm, không ai ít hơn ai. Người suốt đời sống trong bóng tối như hắn, mà nói là sạch sẽ không nhuốm bụi trần, đúng là chuyện cười mà.

“Có lẽ ngay cả Thế tử cũng không biết. Khi ở bên bờ Lạc Thủy, ngài không giống như những người khác in sâu cảnh đẹp vào đáy mắt, mà ngài thưởng thức cảnh đẹp đó bằng cảm nhận, từ tiếng gió ngài nói ra cây liễu rủ bóng, cỏ cây um tùm, hoa Lan chỉ nở cô độc trong góc... Cảnh ngài nói ra, hơn cả cái mà người ta nhìn thấy, ngay cả ta, cũng rất phục Thế Tử.”

Tề Mộ bất giác thu lại ý cười chế giễu trên mặt, giọng nói điềm tĩnh không nghe ra tâm trạng gì:

“Ô! Vậy sao?”

“Tuy đôi mắt của Thế Tử không nhìn thấy thế giới phồn hoa, nhưng cũng không nhìn thấy những nơi bẩn thỉu. Mặc dù có khi muốn sống sót phải làm rất nhiều việc trái lương tâm, nhưng khi nhàn rỗi, mới có thể nhìn từng cử chỉ của người đó mà biết được có phải người đó đã mất đi bản tính hay chưa.”

Phong Quang ngưng một hồi, nói tiếp:

“Ta không tin một người biết thưởng thức phong cảnh thật sự, biết hưởng thụ cuộc sống hơn người khác, lại là một kẻ tiểu nhân độc ác không có thuốc chữa.”

Tề Đoan thân là người được chọn làm Thế tử tương lai, từ nhỏ lớn lên trong Tiêu Vương phủ, lại bị một tên Tề Mộ lưu lạc bên ngoài không biết từ đâu ra vu họa cho dùng vu cổ giam lại. Tất cả mọi người, đều nói Tề Mộ là tên tiểu nhân bất chấp thủ đoạn, ngay cả Hạ Triều cũng từng nói hắn là là một kẻ lòng dạ nham hiểm.

“Nàng không tin ta là một tên tiểu nhân à?”

Tề Mộ đưa tay nắm lấy cổ tay Hạ Phong Quang, giọng khıêυ khí©h, như thể nếu câu trả lời của nàng là phủ định, thì cánh tay đó của hắn sẽ di chuyển xuống dưới, đặt vào chỗ khác.

Thân thể Phong Quang bỗng cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng thả lỏng:

“Ta không tin.”

“Đáp án thú vị đấy.”

Một tay hắn nắm chặt cổ tay mềm yếu của nàng, tay kia sờ vào gò má nàng, kéo đi tấm mạn che trên mặt nàng, hắn chạm được lên gương mặt trắng mịn như ý nguyện:

“Rất tiếc. Đáp án này sai rồi.”

Phong Quang rất bình tĩnh, không sợ hãi cũng không giận dữ. Tề Mộ thuận tay từ mặt đi xuống, nhưng cô không chút phản ứng, hắn đem bàn tay sắp trượt vào cổ áo ngựng lại.

“Ta đã nói, ta không tin.”

Tức là chắc chắn hắn sẽ không làm vậy với mình, Phong Quang cười.

Sự tự tin này của nàng khiến Tề Mộ không vui, mà sự tự tin này nói đến cùng là tự tin đối với hắn. Hắn bỗng nảy ra một ý nghĩ ấu trĩ, dù thế nào cũng không thể để nàng cảm thấy đã đoán được tất cả.

“Hạ tiểu thư, nghe nói nàng là một nữ nhân.”

“Hả?”

Câu nói của hắn khiến cô bối rối.

“Dù không cưới được Hạ tiểu thư, nhưng nếu có thể lấy thưởng thức chút hương sắc, cũng không uổng kiếp này làm nam tử.”

Cô cảm thấy không đúng, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay cô còn đang bị túm chặt:

“Đợi đã...”

Chưa dứt lời, một đôi môi nóng bỏng đã đặt lên miệng của Phong Quang.

Tề Mộ vốn chỉ định dùng một nụ hôn nhẹ để dọa Hạ Phong Quang, nhưng không ngờ khi hôn nàng hắn lại mất kiểm soát. Trước tiên hắn hôn lên đôi môi ngọt ngào của Phong Quang, rồi đưa đầu lưỡi ra, khéo léo tinh tế dễ dàng cạy mở răng nàng, luồn vào khoang miệng. Đầu lưỡi hắn tìm đến chiếc lưỡi thơm tho của nàng, bắt đầu hòa quyện, quấn quýt trong khoang miệng.

“Uhm...”

Nét mặt Phong Quang từ hoảng hốt dần dần chuyển thành vô lực, bị động chấp nhận nhiệt tình của hắn. Cơ thể nàng mềm nhũn, nếu không phải do hắn xiết chặt thân thể nàng trong vòng tay, chỉ sợ nàng đã ngã dưới đất.