Quyển 2 - Chương 4: Công lược hoàng thượng nước địch

Nam tử thân hình mảnh khảnh không biết xuất hiện trong phòng từ bao giờ. Hắn nói với giọng thoải mái:

“Muốn nạp thϊếp còn không dễ ư, chưởng quỹ người đi trước một bước, ta sẽ làm thêm chuyện tốt, đốt cho ngươi một hình nhân giấy đi điện Diêm Vương bầu bạn với ngươi.”

“Xoẹt” một tiếng, trên cổ chưởng quỹ xuất hiện vết nứt, máu tươi phun trào, hắn ta ngã thẳng xuống đất.

“Aaaaaa!!!”

Tên tiểu nhị đứng gần nhất bị phun máu đầy người, mấy giây sau mới phản ứng lại được, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất gào thét.

Nam tử móc móc lỗ tai: “ồn ào quá.”

Thần kiếm khẽ rút khỏi vỏ, một cái đầu người rơi xuống cùng lúc với kiếm được thu về. Hình ảnh quá mức kí©h thí©ɧ khiến Phong Quang sợ đến tái mặt.

“Suýt quên, ở đây còn có nữ nhân.”

Hắn hơi ảo não đi lại gần, cúi người cởi trói, còn tốt bụng dùng cơ thể mình che chắn tầm nhìn cho cô:

"Hạ tiểu thư, chân của cô còn đi được không?"

Phong Quang vội gật đầu, chỉ sợ nhát kiếm tiếp theo của hắn giơ ra là để chặt chân của mình.

“Thế thì tốt.”

Bộ dạng ngoan ngoãn của Phong Quang khiến hắn rất hài lòng.

Hắn quay người định đi thì góc áo chợt bị một bàn tay kéo lại, Phong Quang vẫn là bị dọa sợ tới mức đi không nổi nữa...Hắn vừa quay đầu định nói câu chê phiền, ai ngờ Phong Quang lại một tay kéo chặt góc áo hắn, tay kia chỉ phía quầy tủ nơi góc tường, rụt rè bảo:

“Ta thấy hắn ta bỏ rất nhiều ngân phiếu vào trong cái hộp ở đó, chúng ta...chúng ta có thể mang đi làm lộ phí.”

Làm vậy thì không cần phải cầm cố đồ trang sức trên người cô nữa. Y phục bọn họ mua là dùng tiền bán đôi hoa tai của cô đổi lấy. Còn về vì sao trên người hắn không có tiền, thì là do những thứ như tiền tài đều do A Thất bảo quản.

Ánh mắt như hắc diệu thạch của hắn lóe lên ánh sáng, khóe mắt cong cong:

“Đúng là ý hay.”

Gió đêm lạnh lẽo, cho dù có ánh trăng nhưng lại không hề có độ ấm.Phong Quang kéo chặt cổ áo, trên phố không còn sự náo nhiệt của ban ngày, mà thay vào đó là cảnh vắng lặng không một bóng người. Cô im lặng đi theo sau hắn, khí lạnh khiến cô chẳng tâm trí đầu nghĩ đến chuyện liệu có một con ma nào bỗng nhiên bay đến hay không.

Hắn nói phải đi trước khi người khác phát hiện ra chưởng quỹ và tên tiểu nhị mất tích. Phong Quang biết, hiện tại thân phận của hắn không thích hợp thu hút thêm sự chú ý. Sau khi cô ngáp ngắn ngáp dài mấy lần thì rốt cuộc bọn họ cũng dừng lại trước một cửa hàng trang sức. Cửa tiệm đã đóng,cô ngẩng đầu lên, không rõ hắn định làm gì.

Hắn gõ cửa ba tiếng, một lát sau bên trong truyền tới giọng nói bực dọc,cửa cũng mở ra:

“Kẻ nào ăn no rửng mỡ gõ cửa thế, nửa đêm nửa hôm,nếu không mua đồ gì ông đây sẽ... a!”

Một thanh kiếm quẹt qua mặt hắn, gã nam nhân trung niên lùi về sau mấy bước.Phong Quang thấy nam tử đứng cạnh mình mỉm cười đi vào:

“Là ta, chủ tử của ngươi đây, còn có, ta không mua đồ gì.”

“Chủ chủ chủ... chủ tử!” Gã nam nhân vốn dĩ đứng không vững, lúc này trực tiếp quỳ luôn xuống đất. Nam tử kia quay đầu lại:

“Hạ tiểu thư, không đi vào sao?”

“...” Gió lạnh bên ngoài thật sự khó chịu, cô lựa chọn đi vào.Gã nam nhân trung niên liếc nhìn Phong Quang:

“Chủ tử... đây là?”

“Thiên Thiên Vạn, tìm hai gian phòng.” Thiên Thiên Vạn biết đây không phải là chuyện để hỏi, cuống quýt gật đầu:

“Dạ dạ, chủ tử mời đi theo thuộc hạ.”

Phong Quang đi theo sau nam tử kia, kéo góc áo hắn. Hắn cúi đầu, cô nói:

“Ngươi tên là gì?” Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại như bông.

Nam tử nghe xong khẽ nói: “Tuyết Ám.”

“Tuyết Ám...” Hai chữ bật ra từ đôi môi cô khẽ khàng uyển chuyển.

Không biết nghĩ tới điều gì, lần đầu tiên hắn nở nụ cười gần như chân thật:

“Ta cho phép người gọi ta như vậy.”

Tựa như cô vừa được ban ân.Phong Quang cúi đầu không nói, im lặng đi vào căn phòng Thiên Thiên Vạn đã sắp xếp cho cô.Đợi cửa đóng lại, Thiên Thiên Vạn xin chỉ thị:

“Chủ tử, đây là tiểu thư phủ Thừa tướng, liệu có cần chuẩn bị Anh Túc Huyết không ạ?”

“Không cần lắm chuyện.” Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mang theo chút tàn nhẫn rất khó phát hiện:

“Nàng ta chạy không thoát.”

Ngày hôm sau, thời tiết vô cùng đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, Phong Quang ngủ đến lúc mặt trời đã lên cao mới chịu dậy, cũng không có ai đánh thức cô. Tiểu Lục, Tiểu Tử không ở đây, trang điểm chải đầu chỉ có thể dựa vào bản thân, huống hồ bây giờ cô bị yêu cầu đóng giả nam trang, nên trang điểm càng thêm đơn giản.

Thu dọn xong tất cả,Phong Quang ra khỏi cửa, liền trông thấy một nha hoàn đứng bên ngoài,trên tay cầm bộ y phục của nữ, có vẻ đã đợi rất lâu rồi.

“Tiểu thư, công tử phân phó bảo người mặc bộ trang phục này.”

“Hả?” Không phải bảo cô mặc đồ nam sao? Biết trong đầu cô nghĩ gì, nha hoàn nói:

“Công tử bảo, nữ tử đóng giả nam trang sẽ càng dễ gây sự chú ý của người khác, hơn nữa...”

Nha hoàn nhìn Phong Quang một lượt từ đầu đến chân:

“Cô nương cũng không thích hợp đóng giả nam.”

Phong Quang có dáng người thon thả, da trắng như tuyết, đường cong mềm mại, khúc nào ra khúc nấy, trông vô cùng lanh lợi đáng yêu. Để nữ tử như vậy đóng giả nam, là biện pháp phí phạm của trời, cũng là biện pháp không thành công nhất.Phong Quang đương nhiên hiểu rõ ý trong lời nha hoàn nói, mặt cô thoắt đỏ bừng, nhận lấy bộ y phục đi vào phòng, trước đó còn nhỏ giọng nói đa tạ.

Nha hoàn ngây người.Nhưng không lâu sau, cửa phòng lại mở ra, Phong Quang thò đầu ra nói:

“Chuyện là... Ta không biết chải đầu...”

Nha hoàn bật cười: “Để nô tỳ giúp tiểu thư nhé .

Trên bàn cờ, không đến 10 nước, quân đen đã thảm bại, Thiên Thiên Vạn lại một lần nữa bị thua không còn mảnh giáp. Sự tự tin của hắn đã bị vùi dập hoàn toàn, hắn chỉ còn nước run lẩy bẩy nhìn nam tử ngồi đối diện. Hắn đau đầu nghĩ, chủ tử nhàm chán tìm gì làm cũng được sao cứ nhất định tìm hắn chơi cờ chứ? Thế nên lúc trông thấy Phong Quang chậm chạp đi tới, hắn như nhìn thấy vị cứu tinh, không những thế, sau khi trông rõ dung mạo của cô, mắt còn sáng bừng lên.

“Xin lỗi, chải đầu tốn thời gian quá...”

Phong Quang cũng không biết vì sao bản thân mình phải xin lỗi, chỉ là bị hai nam nhân nhìn chằm chằm

khiến cô thấy ngại.Tuyết Ám đặt quân cờ trên đầu ngón tay xuống, môi mỏng hơi nhếch lên:

“Quả nhiên, ta biết ngay người mặc bộ đồ này trông sẽ rất đẹp mà.”

Xiêm áo được làm bằng lụa trắng bên trên điểm xuyết những bông hoa đỏ,một dải lụa khoác tay màu hồng trông khá hoạt bạt, phối thêm dải lụa thắt eo màu đỏ. Bên dưới cũng là váy lụa mỏng màu đỏ nhưng màu sắc cực kỳ nhã nhặn, thướt tha như ánh trăng. Chiếc váy này khoác lên người, càng làm nổi bật lên dáng vẻ yểu điệu yêu kiều của cô.

“Vì sao lại đưa ta trang phục đẹp như thế?”

“Là do người đẹp, nên y phục mới đẹp.”

Thiên Thiên Vạn nhìn chủ tử của mình với ánh mắt không thể tin nổi, không hợp lý chút nào! Mấy lời chọc ghẹo này không hề giống những lời mà chủ tử mình có thể nói! Phong Quang da mặt cực dày, chẳng hề có phản ứng gì với lời khen lộ liễu này. Cũng phải, cô vốn dĩ xinh đẹp, được khen ngợi vẻ ngoài là chuyện hết sức bình thường. Chọc ghẹo thất bại, Tuyết Ám cũng không bối rối, hắn đứng dậy:

“Bảo người mặc đẹp là vì hôm nay ta sẽ đưa ngươi ra ngoài chơi.”

“Ngươi... chịu mang ta đi lên phố?”

“Sao lại không chịu? Ta đương nhiên phải bầu bạn bên ngươi chứ.”

Hắn mỉm cười, quay đầu đi thẳng ra khỏi tiệm trang sức.

Phong Quang không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, nhấc làn váy chạy chậm theo bước chân của hắn. Đồng Thành là một thị trấn giàu có, trên phố sạp hàng nhiều, người đi lại cũng đồng. Phong Quang là đại tiểu thư khuê các, trước giờ chưa từng có cơ hội tự mình tiếp xúc với những khung cảnh náo nhiệt và phồn hoa như này, có thể đoán được đoạn đường này cô hưng phấn và hiếu kỳ biết bao.

Tuyết Ám mua cho Phong Quang một chiếc kẹo mạch nha hình con thỏ.Cô cầm trên tay rất lâu cũng không nỡ ăn. Tuyết Ám để nghị:

“Hay là mua thêm một cái để ngươi cất đi?”

“Không cần đâu, dù sao cũng sẽ bị chảy mất.”

Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo trên tay, đành phồng má lên nhẫn tâm cắn đứt đầu thỏ nhỏ, ngay sau đó cô liền che miệng kêu lên đầy bất ngờ:

“Ngọt quá!” Trong mắt Tuyết Ám tràn ngập ý cười:

“Có gì mà ngạc nhiên!”

“Ngươi không ăn ư?” Cô có lòng tốt hỏi hắn, nào ngờ hắn lại nói với giọng không chút hứng thú:

“Đây là đồ ăn vặt cho trẻ con.”

“Thế nên, người mua cho ta...” Cô đứng hình:

“Năm nay ta mười sáu tuổi rồi!” Cô phòng má kháng nghị

“Năm nay ta hai mươi sáu.” Tuyết Ám khẽ vỗ đầu cô rồi quay người đi:

“Đi, chúng ta vào quán trà ngồi.”

Quán trà rất đông người, bọn họ tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống. Có câu người đông thì lắm chuyện, khách ở mấy bàn không quan tâm xung quanh nói chuyện oang oang. Lúc nghe thấy hoàng đế muốn hạ chỉ gả công chúa cho Ngân Diện quân sự, bàn tay cầm tách trà của Tuyết Ám hơi khựng lại, đợi sau khi nghe quân sư đã từ chối khéo, hắn mới đưa tách trà lên môi.

Phong Quang tỏ vẻ đang chuyên chú gặm kẹo mạch nha của mình, nhưng thực tế trong lòng cô đang dè bỉu Tuyết Ám. Đừng tưởng cô không biết hắn ra ngoài muốn làm gì, còn gì ngoài việc nghe ngóng tin tức giữa phố chợ? Mà Đồng Thành rõ ràng là có người của hắn, tại sao lúc trước hắn không tìm Thiên Thiên Vạn chứ?

Phải chăng là bởi vì hắn không muốn tăng thêm nguy cơ bị bại lộ cho Thiên Thiên Vạn? Hơn nữa, mấy ngày này hắn ở lại Đồng Thành có lẽ là vì lý do đang bị thương, không thích hợp di chuyển đường dài.

Tên nam nhân này làm bất kỳ việc gì cũng có mục đích hết.

Ngồi nửa canh giờ trong quán trà, Tuyết Ám có vẻ đã nắm được hết những

tin tức mình muốn biết. Hắn đưa Phong Quang đứng dậy ra về, giống như lúc đến, hai người một người đi trước một người đi sau. Hắn không mở miệng, cô cũng không nói nhiều thêm một câu.

Có câu “Nắng mưa là chuyện của trời”, quả nhiên vừa mới đây còn ánh nắng chang chang, giờ mây đen đã ùn ùn kéo đến, chỉ trong chốc lát đã mưa rào rào, người đi trên phố cuống cuồng chạy về nhà, người bán hàng rong cũng vội vàng thu dọn sạp hàng. Người trên đường càng lúc càng ít.

Tuyết Ám và Phong Quang đứng dưới một mái hiên trú mưa, mặc dù tốc độ của bọn họ không chậm, nhưng ít nhiều cũng bị ướt người.