Quyển 1 - Chương 2: Công lược anh chàng mắt kính

“Các anh em, cô ta đang ở trên chiếc xe đó. Cô ta còn có người giúp đỡ!”

Một tên trong đó gọi đồng bọn đến, đi về phía chiếc xe.

Phong Quang nhìn Bạch Trí đầy đắc ý:

“Bây giờ anh còn thờ ơ nữa không?”

Thái dương Bạch Trí giật giật, hắn đóng sầm cánh cửa bị Phong Quang mở ra, sau đó khởi động xe, khung cảnh xung quanh xé gió lướt qua.

Quay đầu lại nhìn, những người phía sau nhanh chóng bị cho hít khói,Phong Quang dựa người vào ghế, cười phá lên ha ha:

“Đấu với bổn tiểu thư à, vẫn còn non lắm! Ha ha ha...”

Âm thanh giống như ma quỷ chui vào lỗ tai, trán Bạch Trí nổi gân xanh, nhưng vì được giáo dục tốt nên hắn vẫn giữ phép lịch sự vốn có:

“Cô gái, xin cô giữ yên lặng.”

“Giữ yên lặng thì làm sao mà trò chuyện vui vẻ được, khà khà khà, anh nói không quan tâm đến tôi cơ mà? Cuối cùng vẫn lái xe đấy thôi?”

Đột nhiên chiếc xe phanh gấp lại, Phong Quang đổ người về phía trước theo quán tính, đầu suýt nữa đυ.ng phải kính thủy tinh, cô lập tức nhìn Bạch Trí đang lái xe:

“Này, anh!”

Bạch Trí không nói không rằng, mở cửa xuống xe, sau đó vòng qua bên cô, mở cửa xe ra.

Phong Quang còn đang ngỡ ngàng thì hắn lại cúi người, giúp cô cởi dây an toàn rồi túm cổ tay cô nhẹ nhàng như không kéo cô xuống.

“Anh làm tôi đau đấy, anh định làm gì?”

Phong Quang vừa định giãy khỏi tay hắn, thì hắn đã thả ra.

Không hiểu sao, đôi mắt hiền hòa dưới cặp kính kia khi nhìn chằm chằm vào ai đó lại khiến cho đối phương không còn cảm nhận được sự dịu dàng, ôn nhu đó nữa.

“Tôi tin đến đây sẽ không còn người nào đuổi theo cô. Mời cô vui lòng xuống xe ở đây thôi.”

Nơi đây là ngoại ô, bốn phía đều là núi rừng hoang vu, đám người đuổi theo cô đương nhiên sẽ không xuất hiện, người khác càng sẽ không.

Một cơn gió đêm thổi qua, bóng cây lắc lư, Phong Quang run lẩy bẩy:

“Anh anh anh... anh định vứt tôi ở nơi quỷ tha ma bắt này ?”

“Quỷ tha ma bắt là từ dùng cho nơi có ma quỷ xuất hiện, theo tôi được biết, chưa có ai chết ở đây, cũng không có tin đồn ma quỷ hiện hình.”

"Đồ khốn! Đêm hôm thì đừng giải thích tỉ mỉ thế chứ!”

Tuy Phong Quang đã từng đi qua rất nhiều thế giới khác nhau, nhưng những thế giới cô đến đều theo phong cách ngôn tình, chưa từng bước vào phim trường kinh dị. Vì vậy... cô vẫn giữ nguyên truyền thống tốt đẹp kính ma sợ quỷ của mình. Nói trắng ra là sợ ma.

Cô lắp ba lắp bắp:

“Chưa, chưa biết chừng có người thành phố chuyển...chuyển tới vùng ngoại ô này đấy. Hiện giờ nhà ở ngoại ô không phải rất, rất phổ biến sao?”

“Nếu thật vậy...”

Phong Quang nhìn hắn đầy mong chờ.

Bạch Trí nở nụ cười ấm áp:

“Vậy tôi càng phải đi trước.”

Phong Quang hóa đá.

Bạch Trí xoay người rời đi, nhưng có một đôi tay nắm chặt cánh tay hắn. Hắn xoay người, giọng nói cất lên khá lạnh nhạt:

“Này cô, đưa cô đến đây đã là hết tình hết nghĩa rồi, tôi nghĩ tôi không có lý do gì để chịu trách nhiệm về an toàn và tính mạng của cô.”

“Không có lý do gì...”

Phong Quang cúi đầu, tóc mái che khuất mắt cô:

“Vậy, tôi cho anh một lí do nhé.”

Bạch Trí cảm thấy kỳ dị, nhưng một cánh tay trắng ngần đã túm lấy càvạt hắn rồi kéo xuống, Bạch Trí không thể không cúi đầu xuống thấp hơn.

Ngay sau đó, một đôi môi mềm mại phủ lên môi hắn.Trong nháy mắt đồng tử của hắn giãn to ra.

Những chuyện như hôn, Phong Quang không hề có kinh nghiệm, nhưng đôi khi muốn để lại ấn tượng sâu trong lòng mục tiêu tấn công, đây cũng coi như một chiêu giành chiến thắng vì tập kích bất ngờ, nhất là loại trai tân già trong lòng chỉ có thù hận, đến bây giờ chưa từng yêu đương như Bạch Trí.

Hơn nữa, cô cũng có thể nhanh chóng nhập vai. Đôi môi cô rất mềm mại, mềm mại đến nỗi Bạch Trí bối rối không biết phải làm sao.

Sau khi chạm môi đơn thuần mất mấy giây, Phong Quang đưa đầu lưỡi êm ái ra, không quên liếʍ viền môi hắn. Bạch Trí ngây người, kinh ngạc sau đó dần dần lấy lại lý trí đẩy cô ra. Phong Quang mất đi điểm tựa, lảo đảo về phía sau ngã phịch xuống đất.

Cô tức giận hầm hầm nhìn gã đàn ông trước mặt:

“Này, anh có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?”

Bạch Trí hơi đưa bàn tay ra nhưng rồi lại nhanh chóng nắm chặt lại, suýt chút nữa hắn đã đưa tay kéo cô lên.

Dù trong lòng rối bời, nhưng hắn vẫn duy trì bộ mặt điềm đạm giả dối, sau đó buông lời châm biếm:

“Đối với loại phụ nữ chủ động dính lấy đàn ông, tôi nghĩ cô không thiếu đàn ông biết thương hoa tiếc ngọc.”

“Ý anh là gì? Coi tôi là loại phụ nữ tùy tiện sao?”

Phong Quang đứng lên, đôi mắt xinh đẹp phừng phừng lửa giận, không thèm phủi đất cát dính trên váy. Bộ dạng nhếch nhác lúc này càng làm tôn lên sự kiêu ngạo và cao quý của cô. Sự kiêu ngạo và cao quý làm người khác khϊếp sợ!

Bạch Trí ung dung nhã nhặn chỉnh sửa lại càvạt của mình:

“Câu này là tự cô nói, tôi không có gì phản bác cả.”

“Anh!”

Phong Quang tức giận đá một cái vào chiếc xe bên cạnh:

“Nếu không phải anh lọt vào mắt xanh của tôi thì bổn tiểu thư đây sẽ không bao giờ làm mấy chuyện đấy!”

Bạch Trí trầm mặc một giây, xoay người đáp:

“Thật vinh hạnh cho tôi. Vậy thì, tạm biệt.”

Phong Quang yên lặng nhìn hắn lên xe, lần này cô không hề bám theo để cản hắn, nhưng sau khi chiếc xe rời đi, cô ngồi xổm xuống vệ đường. Hơn nửa đêm, mây đen che khuất ánh trăng, chỉ còn ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường rọi lên bóng lưng nhỏ bé, vắng vẻ tiêu điều. Bờ vai cô khẽ run lên, bầu không khí bị thương khó nói thành lời đang lan rộng.

Bỗng nhiên có ánh đèn xe chói mắt chiếu tới, cửa xe được hạ xuống để lộ gương mặt của chủ nhân chiếc xe. Gương mặt Bạch Trí không đẹp trai xuất sắc nhưng lúc này trong mắt hắn hiện lên sự tức giận mà ngay chính hắn cũng không hiểu tại sao. Có lẽ hắn giận mình sao lại quay lại!

“Lên xe!”

Bạch Trí nói không hề mang theo cảm xúc, nhưng khi nhìn cô gái hơi nhúc nhích, ngoảnh mặt sang chỗ khác, quay lưng về phía mình, thái dương hắn bắt đầu giật giật. Vốn dĩ hắn nên bỏ mặc tất cả cứ thế đi thẳng, hắn cũng tự nhủ với mình là thế, nhưng tâm trạng bực dọc không thể nào nguôi ngoài được, cuối cùng hắn vẫn mở cửa xuống xe.

Hắn đi tới gần mới nhận ra trên mặt cô có thêm mấy vệt nước, cô cởi giày liền tạo thành vết máu, nhưng cô vẫn không muốn để người khác nhìn thấy mình khóc, dường như đó là niềm kiêu ngạo cuối cùng của bản thân.

Song trong con mắt người bên cạnh, giờ cô là một cô bé tội nghiệp. Bạch Trí để tay lên trán, cảm thấy không biết phải làm sao, tiếp đó hắn cúi người xuống, trực tiếp bế cô gái đang ngồi khóc kia lên, còn là kiểu bế công chúa có thể thỏa mãn tất cả ước ao của mọi cô gái.

Quãng đường về Phong Quang rất yên lặng, sau khi được Bạch Trí bế lên xe, cô đều quay đầu sang chỗ khác, không để Bạch Trí nhìn thấy nét mặt mình, nhưng Phong Quang đã quên, cửa kính ô tô có thể phản chiếu gương mặt cô.

Một người kiêu ngạo sẽ không muốn người khác nhìn thấy lúc mình khóc, Bạch Trí hiểu rất rõ điều này, nhưng, gắn sự kiêu ngạo này lên người cô, sao anh ta lại cảm thấy buồn cười nhỉ? Có lẽ cười trên nỗi đau kẻ khác là thói hư tật xấu đã ăn sâu trong mỗi người. Lúc này cô không om sòm, hắn lại thấy không quen.

Bạch Trí cởϊ áσ khoác ngoài vứt lên người cô, chiếc áo trùm kín đầu, cô lập tức kéo ra khỏi mặt mình, Bạch Trí thản nhiên nói:

“Nếu không muốn tôi quăng cô lại giữa đường, thì đừng để tôi nhìn thấy mặt cô.”

Phong Quang không nhúc nhích. Bạch Trí rời ánh mắt đi, quả nhiên, không nhìn thấy khuôn mặt cô thì tâm trạng thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn lại không kìm lòng được đưa mắt nhìn đôi chân trần của cô. Bàn chân vốn nõn nà sạch sẽ mà giờ lại lấm lem bẩn vì đi chân đất, nhất là vết máu màu đỏ ở gót chân ấy, thật sự... rất chướng mắt.

Đúng lúc có cuộc điện thoại gọi tới, ánh mắt Bạch Trí cuối cùng cũng có lý do để rời đi, hắn nhận điện thoại. Người gọi đến chính là cấp trên Tống Mạch.

Giọng nói Tống Mạch mang theo sự ngạo mạn ngông cuồng:

“Bạch Trí, anh đang ở đâu đấy?”

“Trên đường từ ngoại ô về.”

“Ngày mai tôi có việc, không đến công ty được, mọi chuyện đều giao cho anh xử lý.”

Tống Mạch không hỏi hắn đến ngoại ô làm gì, nhưng đầu bên kia của anh ta có thể láng máng nghe thấy tiếng tức giận của phụ nữ. Tống Mạch đang ở chỗ Thu Niệm Niệm... Đúng rồi, nếu không phải gặp chuyện bất ngờ, chắc hẳn giờ này Bạch Trí đang lái xe đến đón người của Tống Mạch.

Đôi mắt Bạch Trí nheo lại:

“Được, tổng giám đốc.”

Hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Quãng đường tiếp theo Phong Quang và Bạch Trí đều im lặng không nói chuyện, không khí trong xe rất yên tĩnh.Trong điện thoại của Tống Mạch vang lên giọng nói của phụ nữ làm hắn để ý, hắn biết rõ bản tính trăng hoa của Tống Mạch, còn với Thu Niệm Niệm, hắn mới chỉ tiếp xúc có ba bốn lần.

Cô ta quả thật quá ngốc nghếch, có lẽ nên đổi một từ khác, quá ngây thơ... Nhưng bây giờ hắn không có lý do để đến chỗ Tống Mạch.

Đến trung tâm thành phố, Bạch Trí tìm nơi đỗ xe, hắn nhìn Phong Quang nãy giờ vẫn không mở miệng, ngẫm nghĩ giây lát rồi lật chiếc áo khoác trùm trên mặt cô lên, thấy hai mắt cô nhắm nghiền, dựa người vào ghế ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Ngày hôm nay có lẽ là ngày Bạch Trí cảm thấy bất lực nhất trên đời. Hắn vốn định gọi cô dậy để cô tự bắt xe về, nhưng khi nhìn thấy hai vệt nước mắt chưa khô trên gò má ấy, bàn tay định lay cô tỉnh lại vô thức đặt trên khóe mắt cô. Đôi mắt cô nhắm nghiền, có vẻ tư thế ngồi ghế khiến cô không thoải mái cho lắm, nhưng cô vẫn ngủ rất ngon lành.

Lúc này có người mới nhận ra cô cũng là một cô gái có gương mặt xinh xắn, vô cùng dịu dàng.

Hừ, khí thế không sợ trời không sợ đất lúc mới đầu của cô đi đâu rồi? Trong lòng Bạch Trí vô thức thầm chế giễu một câu, nhưng khi nhận ra bản thân mình định làm gì bèn vội vàng rụt tay về.

Hắn nhíu chặt lông mày, tâm trạng này làm hắn cảm thấy mình thật ấu trĩ, hôm nay có quá nhiều hành động chứng minh hắn rất không bình thường. Mà không bình thường không phải là chuyện gì tốt. Trước cửa khách sạn, có một người đàn ông cao lớn xuống xe, sau đó vòng sang bên kia bế một cô gái xinh đẹp xuống.

Cô gái ngủ say trong vòng tay rắn chắc của hắn, còn nét mặt hắn dưới ánh đèn đêm dù không cảm xúc nhưng cũng không quá lạnh lùng. Cô gái đứng ở quầy lễ tân che mặt kêu lên một tiếng, không chỉ cô ta, mà những cô gái đi ngang qua đều nhìn đôi trai tài gái sắc đến ngây người.

Dù sự đời thế nào, mỗi ngày mặt trời vẫn cứ đúng hẹn mọc lên, nhưng sáng sớm hôm nay, rất nhiều cô gái độc thân đều vô cùng hoang mang rối loạn.

“Hiện giờ có một tin tức đang lan truyền rất nhanh, tối qua tổng giám đốc "Kim cương vương lão ngũ(1)" Tống Mạch của công ty Trát Nam bị chụp hình với một cô gái ở hộp đêm...

*********

(1)Thuật ngữ của cư dân mạng trung, ám chỉ người đàn ông đẹp trai độc thân lại cực kỳ giàu có, tuổi trẻ đã làm ông chủ lớn. Cấp độ còn cao hơn cả mức "Cao.Phú.Soái"