Hạ Y ăn uống từ tốn, nuốt chậm nha kĩ, cũng vì thế mà khi ăn rất nghiêm túc. Nhìn cái miệng nhóp nhép như con sóc nhỏ, Hạ Tử Luân cư nhiên cảm thấy đáng yêu.
[Tinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đối với kí chỉ +5! Độ hảo cảm hiện tại là 50!]
Ừm, độ hảo cảm cứ tăng từng chút từng chút thế này. Cô nên bắt đầu công cuộc cưa cẩm rồi nhỉ?
Hạ Y vừa nhai vừa nghĩ, lát sau gật gù cười cười, ngồi ăn cho no rồi xin lên phòng nghỉ trước, sẵn tiện làm một giấc đến chiều.
Ngủ dậy rồi thì lập tức cầm điện thoại tìm Hạ Tử Luân gửi tin nhắn.
---Tiểu Y Nhi: Anh yêu, bây giờ có rảnh không?
---Tử Luân: Không rảnh! - Bên kia trả lời dứt khoát tuyệt tình.
---Tiểu Y Nhi: Làm gì?
---Tử Luân: Đi mua đồ cùng bạn gái.
---Tiểu Y Nhi: ...Ừ. - Sau đó một mực không nhắn gì nữa.
Hạ Tử Luân hơi nhíu mày, nói sao nhỉ, tin nhắn của Hạ Y trông như nghe ra một chút tủi thân. Tay anh vô thức vội vàng nhắn lại.
---Tử Luân: Muốn đi đâu à?
---Tiểu Y Nhi: Không có, chỉ là nhớ anh yêu nên nhắn hỏi thăm thôi.
Đáng lẽ lúc này Hạ Tử Luân nên bắt bẻ cách gọi anh của Hạ Y, nhưng anh lại không làm vậy.
---Tử Luân: Em buồn à? - Nhắn xong lại cảm thấy hối hận, chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi cô một câu như vậy.
Hạ Y bên này nhoẻn miệng cười, bắt đầu có tiến triển.
---Tiểu Y Nhi: Không biết. - Sau đó liền offline.
Hạ Tử Luân nhìn tin nhắn cô gửi đến ngơ ngẩn một chút, đến khi một giọng nữ vang lên bên cạnh.
"Anh yêu ~~ Sao mà không đoái hoài gì đến người ta hết vậy? Người ta rất là buồn đó~~" Nữ nhân ưỡn ẹo đưa tay sờ soạng người anh, giọng nói nũng nịu oán trách. Ban nay cô ta vừa được mua tặng hai bộ váy Channel đẹp đến lóa mắt, mãi mân mê vui vẻ nên để cho Hạ Tử Luân có thời gian động điện thoại, bây giờ để ý liền sấn lại ngon ngọt lấy lòng.
Hạ Tử Luân tắt điện thoại, nhàn nhạt liếc qua nữ nhân nọ, khiến cô ta có dự cảm chẳng lành.
Qủa nhiên, nghe được: "Chia tay đi, xem như món đồ này là quà đền bù cho cô."
"Anh! Sao lại như vậy? Em đã làm gì sai sao!?" Nữ nhân trợn trừng mắt nhìn Hạ Tử Luân, không tin tưởng cao giọng.
"Không gì cả. Chỉ là, anh chán mỹ nhân rồi nha." Hạ Tử Luân cười híp mắt, chỉ là, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì.
"À, chốc nữa sẽ gửi tiền đền bù vào tài khoản cho cô." Hạ Tử Luân nói thêm, lại nhìn thấy sắc mặt nữ nhân kia rõ ràng thõa mãn, trong lòng không khỏi trào phúng một trận.
Phương thức chia tay trong yên bình, không ai nợ ai này anh đã thực hiện vô số lần, cũng là để chứng minh được số mỹ nhân mình đã nghiệm qua, song lần nào cũng là trỗng rỗng không có cảm xúc tích cực.
"Vậy chào nhé, mỹ nhân." Hạ Tử Luân nở nụ cười lãng tử chuyên nghiệp, nụ cười mà anh đã luôn "trọng dụng" không biết bao nhiêu lần, xoay người rời đi. Ngay sau đó, sắc mặt dần ảm đạm.
Đột nhiên, rất muốn gặp cô.