- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên Chi Vai Ác Không Biết Xấu Hổ
- Chương 37: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (9)
Mau Xuyên Chi Vai Ác Không Biết Xấu Hổ
Chương 37: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (9)
Một đợt hỗn loạn chưa tan, lại tới thêm một đợt hỗn loạn khác.
Bị đàn chuột biến dị vây quanh, vài người vừa ngăn cản công kích tập thể của đàn chuột, vừa thường thường nhìn Nguyên Tiêu với ánh mắt u oán.
Vừa nãy mấy alpha này thiếu chút nữa vì tiết dục tố của omega mà phát điên, tang thi và động vật biến dị ở đây tầng tầng lớp lớp, hành động này không khác gì tự tìm đường chết, mà đầu sỏ gây nên mọi chuyện, trong mắt mọi người không phải là Ngu Tiểu Mạc, mà là Nguyên Tiêu - người mạnh mẽ đánh dấu omega nhỏ đáng thương.
Nguyên Tiêu gánh tội thay cho Mạc Sở, khổ bức không nói nên lời, sau khi mặt lạnh ỉu xìu ôm Ngu Tiểu Mạc giải quyết con chuột biến dị cuối cùng, cởϊ áσ khoác của mình ra, khoát trên người Ngu Tiểu Mạc.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế cực kỳ lớn, khi thuốc ức chế được rót vào cơ thể, Ngu Tiểu Mạc liền hôn mê, sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn loạn, vừa nhìn là biết bộ dạng sau khi bị ép buộc đánh dấu.
Thi thể chuột biến dị đầy đất tản ra mùi khó ngửi, dị năng giả hệ hỏa trong đội ngũ dùng một mồi lửa thiêu hết bọn nó. Hơn nửa đêm bị tập kích đến không còn buồn ngủ, mọi người cũng không lên xe, ngồi bên đống lửa, cảnh giác còn có những sinh vật khác ẩn nấp ở xung quanh hay không.
Kha Vũ ngồi bên cạnh Nguyên Tiêu, chú ý đến tình huống của Ngu Tiểu Mạc.
Nguyên Tiêu bất động thanh sắc đem Ngu Tiểu Mạc ôm chặt trong lòng, omega của mình bị người khác chú ý, bất cứ alpha nào có tính chiếm dục rất cao cũng không thể chịu đựng —— dù cho y căn bản không rõ tại sao mình lại đánh dấu Ngu Tiểu Mạc.
Trong mắt của y, Ngu Tiểu Mạc đã là omega của mình.
Kha Vũ chú ý đến lão đại mờ ám, trong lòng hung hăng phỉ nhổ y, trên mặt cũng không có biểu tình gì: "Lão đại, tại sao anh muốn trước khi Thẩm Tịch đến kỳ phát tình làm chuyện này? Kí©h thí©ɧ tố của alpha sẽ kí©h thí©ɧ omega tốt sao? Nhỡ đâu hắn đến kỳ phát tình trước thời hạn?"
Nguyên Tiêu lạnh lùng nói: "Ta sẽ đánh dấu hoàn toàn hắn."
Kha Vũ bị những lời này của Nguyên Tiêu làm cho nghẹn lại không nói ra được, mắt hạnh trợn tròn, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Tiêu giống như đang nhìn tên tâm thần, hoặc là quái nhân.
Nguyên Tiêu mặc kệ cô, chuyên chú bảo vệ omega của mình, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Hàn Kiền ở một bên nhìn đến, không biết có tư vị gì, mấy tiếng đồng hồ trước, lão đại vẫn còn giống như bọn họ là cẩu độc thân, quan hệ với Thẩm Tịch cũng không được tốt lắm, kết quả cũng không biết như thế nào, lão đại đột nhiên có omega của riêng mình, loại người có hào quang của người chiến thắng thật sự rất chói mắt, gã nhìn không được.
Bầu không khí lúng túng, Hạ Quý Quân nhìn qua cũng không tính nói chuyện với mọi người, cuối cùng thở dài một hơi, lên tiếng: "Lão đại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Tiêu lắc đầu, biểu thị mình cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Hạ Quý Quân bị sự trầm mặc của y khiến cho gã cũng không tiện nói tiếp, gã biết rõ lão đại nhà mình cũng không phải người dễ dàng bị kích động, nếu như nói là kích động, cũng không đến mức ở Lý gia ẩn nhẫn nhiều năm mới bộc phát ra như thế.
Những người khác cũng đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, trong lúc nhất thời chỉ còn âm thanh ngọn lửa nổ tí tách, cùng với tiếng gió thổi quỷ dị trong rừng.
So với việc những người khác vô cùng kinh ngạc vì không lý giải được, lúc này Nguyên Tiêu cũng là cảm xúc trăm mối ngổn ngang, đặc biệt phức tạp.
Khi y ý thức được mình lại đánh dấu Thẩm Tịch không biết từ lúc nào thì phản ứng đầu tiên chính là khϊếp sợ, sau khi khϊếp sợ qua đi, trong lòng liền xuất hiện tình cảm khác —— y muốn ôm người này, ôm thật chặt, không cho hắn rời khỏi mình dù chỉ nửa bước.
Loại tình cảm này rất kỳ quái, rồi lại giống như không rõ, dường như là tự nhiên lẽ ra nên như vậy.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...
Tình cảm xa lạ mà quen thuộc đồng loạt kéo tới, Nguyên Tiêu nhíu mày, nhất thời có loại cảm giác vô lực, không có biện pháp nào.
Lý Cảnh đi trên hành lang, vài người đi theo phía sau, đều cúi thấp đầu không nói một lời.
Qua một khúc cua, y đi tới phía trước một gian phòng làm việc, đẩy cửa đi vào.
Người ở trong phòng thấy được có người đi vào liền giương mắt lê nhìn, nhìn thấy người đến là ai thì thoáng cái kinh hoảng: "Lý, Lý thiếu?!"
Lý Cảnh cong cong khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đã lâu không gặp, Vương thúc."
"Các ngươi vào đây bằng cách nào? Làm sao có thể —— "
Vương Trạch kinh hoảng muốn chạy trốn, Lý Cảnh nhướng mày, tiện tay ném một hỏa cầu qua.
"Oanh" một tiếng, hỏa cầu đã đốt bàn làm việc thành tro bụi.
"Không có ý gì, nơi này bị chúng ta tiếp nhận, mới vừa nãy."
Y mỉm cười, bước đến gần Vương Trạch.
Theo bước chân của y tới gần, mồ hôi của Vương Trạch cũng rơi xuống từng giọt.
Gã cũng là dị năng giả cấp 4, quản lý cái căn cứ nhỏ bị sáp nhập vào khu Đông. Muốn nói Lý Cảnh một hệ hỏa cấp 4 có thể mang theo mấy người tiến vào bên trong căn cứ, gã căn bản không tin, không ngờ tới chính là, Lý Cảnh vừa ra tay lúc nãy, gã liền phát hiện mình sai rồi, sai đến triệt để.
Cấp 4 cái gì! Cái thực lực này căn bản là cấp 6! Y làm sao làm được? Từ một cấp 4 nhảy lên cấp 6?!
Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, Vương Trạch dần dần bình tĩnh lại, gã dựa tường ổn định thân thể của mình, vẫn duy trì bình tĩnh giằng co với Lý Cảnh: "Ngươi thật sự là Lý Cảnh? Lý Cản căn bản không có thực lực lục giai, ngươi rốt cuộc là —— "
Lý Cảnh cười nhạo, cắt ngang lời gã: "Không cần quá kinh ngạc, lúc Nguyên Tiêu phản bội nhà chúng ta, ta cũng đã là cấp 5, giấu một chút gió mà thôi." Nếu không, làm sao y có thể trốn khỏi tay Nguyên Tiêu, thành lập căn cứ của mình.
Lúc trước Lý Cảnh đã đạt đến cấp 5?!
Tâm tình Vương Trạch kinh hãi, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa té trên mặt đất.
Nếu quả thật đúng như Lý Cảnh nói, trước khi Lý gia rơi đài, y cũng đã là cấp 5, như vậy chỉ bằng mấy tháng ngắn ngủi từ cấp 5 thăng lên cấp 6, người nam nhân này càng thêm kinh khủng.
"Đồ nhát gan!"
Một thiếu niên từ sau lưng Lý Cảnh đi ra hừ nhẹ, ngẩng đầu lộ ra gương mặt tinh xảo, hai tay quấn lên cổ Lý Cảnh: "Mau chóng giải quyết hết bọn họ, chúng ta còn có chính sự phải làm."
Lần này Vương Trạch chú ý đến thiếu niên thư hùng mạc biện*, phát hiện cậu ta là một omega, còn là... Omega bị đánh dấu. Trên người thiếu niên này có khí tức của alpha cường thế, trong những người ở đây, cũng chỉ có Lý Cảnh có khí tức mạnh như vậy.
( Thư hùng mạc biện : Không phân biệt được nam nữ).
Lý Cảnh đánh dấu omega này, về phần tạm thời đánh dấu hay là hoàn toàn đánh dấu, cái này thì không biết.
Thần sắc Lý Cảnh có chút không kiên nhẫn, không chỉ là không kiên nhẫn với ánh mắt của Vương Trạch nhìn đến thiếu niên, còn là không kiên nhẫn vì thiếu niên thân mật với mình, nhưng mà y cũng không biểu hiện qua mức rõ ràng, dùng tay vỗ vỗ thiếu niên đang dựa vào ngực mình như trấn an, y nói: "Người này còn có ích với chúng ta."
Thiếu niên lầm bầm vài tiếng, không biết là bất mãn hay là gì, lại dựa vào người Lý Cảnh.
Hơi thở ẩm ướt phất phất bên tai, Lý Cảnh búng tay ý bảo người sau lưng xử lý tàn cục, bàn tay to bế thiếu niên thân hình nhỏ nhắn lên, y bước nhanh ra khỏi phòng.
Thiếu niên nhiệt tình mà lớn mật, dán sát dâng lên nụ hôn của mình. Mấy ngày trước cậu ta mang theo một viên tinh hạch cấp 6 đi đến căn cứ Lý Cảnh —— một omega hệ tinh thần cấp 4, phản bội đồng đội của mình đoạt lấy tinh hạch, nếu lấy làm lễ vật đưa đến cửa, đương nhiên Lý Cảnh không có khả năng không tiếp thu.
Huống hồ, thiếu niên này so với Thẩm Tịch càng xinh đẹp hơn, cũng càng nghe lời hơn.
Bóp cằm thiếu niên, cùng y điên cuồng dây dưa, khoang miệng thiếu niên ấm áp làm Lý Cảnh không tự chủ mà nghĩ đến mấy ngày trước cùng Thẩm Tịch, cái đó căn bản không tính là nụ hôn, khi đó Thẩm Tịch phản ứng ngây ngô cứng ngắc, còn mang theo tia chán ghét làm y tức giận. Đây không tính là một đoạn hồi ức vui sướиɠ, lại liên tục xuất hiện trong đầu Lý Cảnh, một lần lại một lần.
Thẩm Tịch sớm đã bị Nguyên Tiêu cướp đi, hiện tại phỏng chừng là người của Nguyên Tiêu nhỉ?
Chết tiệt!
Tự dưng Lý Cảnh ảo não. Thiếu niên nhiệt tình khıêυ khí©h cũng không gợi lên hứng thú của y, y đẩy cậu ta ra.
Bầu không khí kiều diễm bị gián đoạn, trong mắt thiếu niên đã đong đầy ánh nước, cậu ta không vì Lý Cảnh lãnh đạm mà bị đả kích, mà tiếp tục quấn lấy, ái muội dùng đầu gối của mình cọ cọ bụng dưới của nam nhân, ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Hơi thở xung quanh tràn ngập hương vị omega ngọt lịm, đây là kí©h thí©ɧ cực lớn với alpha, huống chi, đối diện còn là omega bị mình đánh dấu.
Hít sâu một hơi, Lý Cảnh hung hăng đè thiếu niên lên tường, xé quần áo của cậu ta, tì tay hai bên cổ thiếu niên.
Thiếu niêncười khanh khách thành tiếng, hai chân mảnh khảnh của thiếu niên còn vòng lên hông của Lý Cảnh, không cố kỵ mà cọ cọ ——
Nhưng mà giây tiếp theo, cậu ta bị Lý Cảnh đẩy ra. Lần này mạnh hơn lần trước, cậu ta trực tiếp té xuống đất.
"Nếu như lần sau còn dám dùng tinh thần lực của ngươi mê hoặc ta, ta sẽ móc mắt ngươi!"
Lạnh lùng nói ra lời ác độc, Lý Cảnh không để ý đến đáng thương ướŧ áŧ trong mắt thiếu niên, bước qua người cậu ta, cũng không quay đầu lại rời đi.
Tác dụng phụ của thuốc ức chế cực kỳ lớn.
Khi Ngu Tiểu Mạc tỉnh lại, khó chịu mê man mang đến một cảm giác buồn nôn chua xót, hắn thoáng cái liền nghĩ đến thống khổ say xe khi còn bé.
Khi còn bé hắn thường say xe, sau khi lên xe nửa giờ sẽ cực kỳ khó chịu, khi đến thời điểm hắn chịu không nổi muốn buông ra, Ngu Sở sẽ lạnh lùng ngồi xổm bên cạnh hắn, đưa hắn nước cùng khăn giấy. Về phần cha nuôi mẹ nuôi của hắn, chỉ ở một bên nhìn mà thôi.
Không biết như thế nào, trong ký ức Ngu Sở dường như tốt hơn nhiều so với trong ấn tượng của hắn, cũng không hiểu vì sao hắn lại sợ đệ đệ mình như vậy...
Có người nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, sau đó ôm hắn vào trong lòng, vuốt ve dọc theo xương sống, cuối cùng dừng ở bên hông, ôm thật chặt.
Một cái hôn dừng trên trán, mang theo nhiệt độ làm người ta thoải mái. Ngu Tiểu Mạc tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra, ý thức hỗn loạn, còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì.
"Còn khó chịu sao?"
Tiếng nói ôn nhu vang lên bên tai, có người nhẹ nhàng thổi hơi vào tai ngắn, cười nhẹ một tiếng, khiến cho hắn rung động nhè nhẹ.
Ngu Tiểu Mạc cứng đơ.
Sau đó, chợt ngẩng đầu, đối mặt với một nụ cười quen thuộc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên Chi Vai Ác Không Biết Xấu Hổ
- Chương 37: Vương giả mạt thế x Bác sĩ gặp nạn (9)