Cẩn Du nhắm mắt lại , nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
Sau lần thứ ba bị Xuyên Hạo đòn roi , nàng cuối cùng đã nổi giận , quyết định phản kích .
Nàng không thể sống trong những ngày bị ngược đãi tra tấn như thế này mãi , mặc dù nàng không giống nguyên chủ bị quất chết trong nửa tháng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chết nếu bị ngược đãi thêm một lần nào nữa.
Đã có kế hoạch, Cẩn Du chuẩn bị sẵn sàng hành động . Nằm trên giường hai ngày, Cẩn Du cảm thấy cơn đau không còn như trước, vì vậy bắt đầu xuống đất hành tẩu .
Đợi đến ngày thứ tư, khi đang dùng bữa tối , Cẩn Du nói với Xuyên Hạo muốn xuất phủ một chuyến .
“ Ngươi muốn xuất phủ ?” Xuyên Hạo sắc mặt không lộ cảm xúc nhưng khóe miệng khẽ nhếch lộ ra tàn nhẫn .
Xuyên Hạo là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ , mắt như minh tinh , khuôn mặt như ngọc , nói hắn giống Phan An cũng không đủ . Tuy nhiên, dưới vẻ ngoài vô cùng tuấn mỹ ấy ẩn chứa một tính tình khó nắm giữ khiến người đối diện bất giác sởn da gà, chính là Cẩn Du lúc này.
“Ừ.” Cẩn Du hơi bối rối về tính khí của nam nhân này , tròng mắt suy xét cẩn thận nói , “Ta nghĩ muốn đi mua một ít nữ nhi đồ vật " .
“Trong nhà có hạ nhân .” Xuyên Hạo một tay cầm ly rượu, nhìn chằm chằm Cẩn Du đỉnh đầu .
“ Nữ nhi đồ vật đều rất riêng tư , Cẩn Du không muốn qua tay người khác.” Cẩn Du vẫn cụp mắt xuống.
Đột nhiên, một tay nâng cằm Cẩn Du lên để nàng nhìn thẳng vào mặt mình.
“ Không phải là muốn chạy trốn ?” Đôi mắt Xuyên Hạo đầy dò xét tìm tòi .
"Đại thiếu gia, tại sao lại nghĩ như vậy? Cẩn Du đã là thϊếp của thiếu gia rồi, tại sao lại muốn chạy trốn. Nếu thiếu gia không tin ta, ngươi có thể để người mà ngươi tin tưởng đi theo ta."
Xuyên Hạo hài lòng gật đầu, buông ra Cẩn Du cằm: "Tin rằng ngươi không có gan này , hơn nữa bản thiếu gia nhớ rõ ngươi trong phủ hình như còn có cái muội muội đâu ."
Cẩn Du cụp mắt xuống che giấu sự chán ghét trong lòng, "Là ."
“Nếu đã như vậy, ngươi đi đi.” Xuyên Hạo xua tay, hào phóng nói.
“Cảm ơn thiếu gia.” Cẩn Du trong lòng không khỏi có chút chán ghét, nếu như không có người có thể "uy hϊếp" mình trong tay, hắn sẽ dễ nói chuyện như vậy.
Nếu không phải còn nhiệm vụ chưa hoàn thành , Cẩn Du thật sự muốn đi luôn không trở về .
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng từ sáng sớm sau khi Xuyên Hạo đi ra ngoài, trước khi hắn rời khỏi còn nói đã chuẩn bị một chiếc cỗ kiệu cho Cẩn Du . Ban đầu nàng còn nghĩ rằng hắn đang nói đùa không nghĩ tới khi ra khỏi sân nhỏ nhìn thấy một chiếc cổ kiệu thật .
“ Dịch di nương .” Đầu lĩnh gã sai vặt lớn lên rất thanh tú, dáng vẻ thoạt nhìn nhu thuận . “ Nô tài là đại thiếu bên người Tiểu Lục Tử . Hôm nay ta sẽ cùng ngài xuất phủ , kiệu đã chuẩn bị xong. . Xin hỏi hiện tại ngài muốn dùng sao ? "
Cẩn Du trong lòng nhịn không được hừ lạnh , cái gì hào phóng đều là biểu hiện giả dối , đây không phải tìm người giám sát nàng ư !
“Đi thôi.” Miễn phí sức đi bộ , Cẩn Du sẽ không từ chối, trực tiếp lên cổ kiệu .
“Nâng kiệu .” Tiểu Lục Tử ra hiệu cho kiệu phu làm thủ hiệu ,kiệu phu liền đem kiệu giơ lên ra ngoài .
Kỳ thật với Cẩn Du thân phận hiện tại , nàng chỉ có thể ra khỏi phủ bằng cửa phụ hoặc cửa sau, nhưng không biết Xuyên Hạo phân phó kiểu gì mà để Tiểu Lục Tử đưa Cẩn Du ra từ cửa chính .
Điều này khiến toàn bộ Xuyên phủ một lần nữa chấn động, còn sốc hơn cả việc trước đó Xuyên Hạo nạp làm Cẩn Du làm thϊếp .
“ Ngươi đây là nói thật ?” Ôn Lan nghe hạ nhân bẩm báo , không nhịn được che mặt cười “Xem ra Hạo nhi cũng biết đau lòng người ta . Đây là chuyện tốt.”
“Đúng vậy, phu nhân , hiếm thấy thiếu gia còn có thể để ý đến chi tiết vậy. Xem ra Dịch di nương này thật đúng là có tài mạo .” Lão ma ma nói với Ôn Lan.
"Dù thế nào đi nữa, cũng là một việc vui . Phân phó phòng bếp buổi tối chuẩn bị một bàn rượu cùng thức ăn trong phòng Hạo nhi ,để đôi vợ chồng son chậm rãi dùng ."
Lão ma ma cười trộm , " Phu nhân , người đang nghĩ xem chuyện gì có thể xảy ra với thiếu gia và di nương , tốt nhất là năm nay để ngài bế một cháu trai mập mạp."
Ôn Lan thở dài, "Ta cũng nghĩ như vậy . Vậy thì hai đứa nhỏ này nhất định phải phối hợp . Nhìn Hạo nhi đi , qua bao nhiêu năm, liền cái nha đầu thông phòng cũng không có , rốt cuộc bây giờ cũng đã có một tiểu thϊếp rồi .Nhưng đến bây giờ vẫn chưa có viên phòng , trong lòng ta cũng có sốt ruột . "
"Nhưng ta xem thái độ của thiếu gia đối với Dịch di nương thật sự rất khác biệt, có lẽ lần này thật sự có biểu hiện."
"hy vọng là vậy."
Nguyễn Phương Hoa biết Cẩn Du xuất phủ là không vui , đặc biệt là khi nàng ra khỏi bằng cửa chính.
“ Ngươi có chắc nàng thực sự đi ra ngoài từ cửa chính không?” Nguyễn Phương Hoa xác nhận lại lần nữa với tỳ nữ , trong tay ôm một con mèo trắng toàn thân, không có một tia tạp sắc , thoạt nhìn đã biết ngay nó là giống quý. .
“Là thật, bị nô tỳ cùng nha hoàn nhìn thấy.” Tiểu tỳ nữ đứng ở cạnh Nguyễn Phương Hoa thì thào nói.
Nguyễn Phương Hoa sắc mặt không được ưa nhìn cho lắm, nàng cũng là thϊếp thân phận , tuy rằng được lão gia sủng ái, thế nhưng nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ được đãi ngộ đi ra từ cửa chính .
Trong nhà này, nữ nhân duy nhất có thể đi ra ngoài cửa chính là Ôn Lan, Ôn Lan là chính thất của lão gia , nàng nhận biết . Nhưng không ngờ Dịch Cẩn Du cái nha đầu lại có thể đi ra từ cửa chính , rõ ràng chỉ là thị thϊếp mà thôi.
Nguyễn Phương Hoa càng nghĩ càng tức giận, nắm tay không nhịn được dùng sức, con mèo béo hét lên một tiếng, móng vuốt sắc bén gắt gao túm lấy tay của nàng , khi Nguyễn Phương Hoa bị đau liền nhanh chóng bỏ chạy.