Sau khi dùng xong bữa sáng, Cẩn Du cùng Ôn Lan nói chuyện một lát , có chút chống đỡ không nổi , sắc mặt trở nên khó coi.
Ôn Lan biết rõ Cẩn Du chắc chắn bị thương ở đâu, nhưng nàng không thể hỏi thêm, đành phải bảo Cẩn Du về nghỉ ngơi, nhân tiện gửi cho nàng mấy hộp thuốc trị thương mang đi .
Như cũ Thúy Nhi vịn đỡ Cẩn Du trở về phòng , nàng một mực đi theo Cẩn Du bên người . Tự nhiên, đã xem trước và sau biểu hiện của Cẩn Du đặt trong mắt . Nàng không ngờ rằng một cô nương trông thật thà như Cẩn Du lại dám đối đầu với Nguyễn di nương .
Mặc dù Nguyễn di nương chỉ là thϊếp của lão gia , nhưng không ai ở Xuyên phủ không biết , Nguyễn di nương là nữ nhân được lão gia sủng ái nhất bên người .
Cho dù hạ nhân trong quý phủ có nhiều lời chỉ trích Nguyễn di nương , họ cũng dám chỉ vụиɠ ŧяộʍ chỉ trích , cũng không dám tặc lưỡi trước mặt Nguyễn di nương , chỉ sợ chuốc họa vào thân.
Thế nhưng không ngờ rằng Cẩn Du lại dám chống đối Nguyễn di nương , nàng ấy thực sự khờ khạo hay là ?
Thúy Nhi cẩn thận nhìn Cẩn Du , khuôn mặt tái nhợt vẫn không có chút huyết sắc , rõ ràng là hai bên tóc mai đã rịn mồ hôi mỏng thế nhưng nàng chỉ cắn môi , đứng thẳng lưng . Giữa lông mày là sự cứng rắn quật cường là điều mà hầu hết người bình thường không có.
Sau khi trở về phòng, Cẩn Du khiến tất cả những người này lui ra, chính nàng không kìm được nước mắt vì vết thương đau nhức trên lưng, ưỡn mình bước đến chậu rửa mặt, cầm chậu rửa mặt bưng bỏ lên bàn trang điểm .
Cẩn thận cởi ra áo ngoài, Cẩn Du nhìn vào gương thấy chiếc áo trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ, kìm nén đau đớn chậm rãi lột áo ra, chỉ để lại một cái yếm .
Dùng khăn làm ướt, trước tiên lau mồ hôi trên mặt, sau đó cẩn thận dùng tay lau vết thương kinh khủng trên lưng.
Ngay khi chiếc khăn chạm vào vết thương, nàng đau muốn hét to lên thế nhưng nàng cắn chặt răng không phát ra tiếng.
Đau là không sai nhưng nếu không rửa sạch vết thương lúc này đợi đến lúc vết thương thối rửa càng ngày càng đau hơn . Vì vậy, nàng chậm rãi cẩn thận lau miệng vết thương . Đến khi xung quanh vết thương trên lưng được lau sạch sẽ, cả chậu nước đều biến thành màu đỏ tươi.
Bởi vì không biết có thuốc trị chấn thương, Cẩn Du cẩn thận di chuyển trở lại giường , nằm trên bộ trải giường, phơi bày toàn bộ cánh lưng , để cho hơi nước bốc hơi , như vậy sẽ làm giảm cơn đau ở lưng của nàng .
Cẩn Du nằm lỳ trên giường nghĩ xem về sau sẽ phải làm gì, không biết là miệng vết thương đau chết lặng , hay là quá mệt mỏi , nàng nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi Xuyên Hạo quay trở lại sân nhỏ , trông thấy Thúy Nhi và nha hoàn khác đang canh cửa.
“Đại thiếu gia ” Bọn họ cung kính cúi đầu.
“Di nương dậy chưa?”
“Đáp lời thiếu gia, Dịch di nương đã dậy một lần, đi đến sảnh trước để dâng trà cho phu nhân . Nàng vừa mới về nửa giờ trước.” Thúy Nhi nhanh chóng đáp.
“Ừ.” Xuyên Hạo gật đầu, “ Ở đây không có chuyện gì, đi xuống đi .”
“ Là!” Mấy cái nha hoàn nhanh chóng rời đi, ai cũng không muốn là đi sau cùng .
Xuyên Hạo đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng không có ai, nghĩ nghĩ , liền xoay người bước vào phòng trong.
Quả nhiên , nhìn thấy Cẩn Du nằm trên giường, lưng trần, nhìn đường cong lưng trần duyên dáng của Cẩn Du , Xuyên Hạo trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Hắn nhấc chân đi tới bên giường, chỉ thấy trên lưng Cẩn Du miệng vết thương, vài chỗ đỏ ửng như vừa bị thương, trong lòng lập tức hiểu ra là Cẩn Du đã rửa sạch vết thương trên lưng. , cũng chưa bôi thuốc, cũng không biết thuốc bôi ở đâu.
Mở tủ đầu giường, lấy hộp nhỏ mà hôm qua đã bôi cho Cẩn Du , mở ra, lấy tay cào một ít thuốc mỡ bôi lên vết thương trên lưng nàng .
Cẩn Du lúc đầu còn rùng mình, từ từ xem ra tác dụng của thuốc mỡ đã phát huy hết, nàng chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh , rất thoải mái, không khỏi rêи ɾỉ một tiếng.
Nhưng lại không ngờ rằng tiếng rêи ɾỉ này lại khiến cho Xuyên Hạo hưng phấn đến mức suýt chút nữa không cầm được chiếc hộp trên tay.
Thật muốn động tay a..., Xuyên Hạo ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cái miệng mê người kia , nhưng lại nhìn những vết thương chằng chịt trên lưng Cẩn Du , không khỏi nhíu mày , bỏ đi suy nghĩ trong đầu.
Nếu bây giờ động thủ , chính mình liền có thể gϊếŧ chết vật nhỏ này . Hiếm khi thấy một nữ nhân vừa ý , sẽ đáng tiếc nếu nàng biến mất trong hai hoặc ba cú đánh?
Xuyên Hạo câu môi mỉm cười, quyết định dùng loại thuốc tốt nhất để nhanh chóng chữa lành vết thương cho tiểu chút chít , còn có thể bồi bổ cho nàng , nếu không chính mình chơi chưa thoải mái , nha đầu này liền dậy không nổi , chính mình liền mất hứng !
Đột nhiên phát hiện ra mái tóc của nàng có vẻ đặc biệt mềm mại , óng ả , Xuyên Hạo không khỏi vươn tay cuộn một sợi tóc lên, thật sự xinh đẹp hơn với những người hắn từng thấy đâu ?
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh ngủ say của Cẩn Du , Xuyên Hạo khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn , đưa tay ra kéo tóc nàng một cách thô bạo .
“A!”
Đang ngủ say đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, trong mộng Cẩn Du cũng tình cờ mơ thấy Xuyên Hạo cầm roi đi về phía mình, sợ hãi giật mình , lập tức mở mắt ra.
Lại nhìn thấy Xuyên Hạo đầu ngón tay đang cuộn tóc nghịch ngợm , không khỏi run lên, vô thức nhích vào trong.
“ Như thế nào , ngươi sợ ta ?” Xuyên Hạo một mực chú ý tới biểu hiện của Cẩn Du , tự nhiên nhìn thấy động tác của nàng , trong lòng cảm thấy có chút khó chịu , " Ta là phu quân của ngươi .”