“ Nhờ vả thì phải có thái độ nhờ vả .” Nguyên chủ sẽ để ý đến lòng tự trọng của Thẩm Phỉ , Cẩn Du thì không.
Cô lạnh nhạt nói: “ Thẩm Phỉ , số tiền này không phải là tôi lừa cậu ,mà cậu thiếu nợ tôi , cho dù không biết ơn thì ít nhất cũng phải có lễ nghĩa .”
Nhìn vẻ mặt Thẩm Phỉ chịu nhục nhã ,dáng vẻ như thể cô ta muốn phất tay rời đi . Cẩn Du mặt vô cảm nói thêm một câu , "Số tiền cậu nợ tôi dù sao phải được trả lại . Dù cậu là nhà thiết kế hay là công nhân vệ sinh , đều phải trả lại."
Ý là , nếu Thẩm Phỉ không đem hợp đồng nhặt lên giao cho cô , Cẩn Du chắc sẽ không giúp cô ta giải quyết chuyện trường học .
Lòng tự trọng và tương lai xem xét thoáng một phát , cuối cùng, Thẩm Phỉ quay trơi lại , cúi người nhặt tờ giấy ném trên mặt đất lên , nghiến răng nghiến lợi đưa cho Cẩn Du .
Cẩn Du đưa tay nhận lấy, vỗ vỗ nhẹ nhàng trong tay , cười nói: “ Không sai , ít nhất cũng phải học cách lễ phép.” Nói xong, cầm lấy đồ trong tay lướt qua Thẩm Phỉ , thản nhiên rời đi.
Cẩn Du không biết Thẩm Phỉ ngày hôm đó tức giận thành dáng vẻ gì , có hay không cam lòng uất ức khóc lóc một lúc . Cô chẳng qua là thay nguyên chủ , nhàn nhã trôi qua cuộc sống mấy năm cấp ba .
Năm cấp ba trôi qua đặc biệt nhanh, nhất là Cẩn Du thập phần chuyên tâm gắn bó .
Chẳng bao lâu, kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến, Cẩn Du thành công đỗ vào chuyên ngành quản lý kinh doanh của một trường đại học nổi tiếng . Nhưng là Thẩm Phỉ thành tích kém còn phải đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống cho nên thành tích càng kém .
Ngay cả khi chuyên ngành thiết kế trang sức của các trường đại học danh tiếng tuyển học sinh ở trường cấp ba bọn họ , Thẩm Phỉ vẫn không đạt tiêu chuẩn . Cuối cùng cô ta phải vào một trường đại học hạng ba , tốt xấu gì thì dù sao thì cô ta cũng học được ngành thiết kế trang sức. .
Vẻ ngoài của Thẩm Phỉ chỉ ở mức thanh tú mà thôi , sở dĩ trước đây có người cho rằng cô ta trông rất đẹp là do nguyên chủ không ngừng mua quần áo cùng mĩ phẩm cho cô ta .
Bây giờ Cẩn Du đem tất cả cắt đứt , Thẩm Phỉ dáng vẻ cùng tướng mạo chính là bình thường , ném trong đám người liền tìm không thấy .
Thẩm Phỉ đã quen với việc được nguyên chủ cưu mang , cô ta luôn không lo cơm ăn áo mặc . Bây giờ Cẩn Du theo thỏa thuận chỉ giúp cô ta đóng học phí , cái gì cũng mặc kệ , Thẩm Phỉ tiền sinh hoạt chỉ có thể dựa vào chính mình , đành phải thức khuya làm thêm .
Thức khuya là thiên địch lớn nhất của phụ nữ, nước da của Thẩm Phỉ ngày càng trở nên xấu đi, đôi khi nhìn người trong gương, cô ta còn không thể tin được đó là chính mình.
Cuộc sống của Thẩm Phi rất khó khăn, lúc mới bắt đầu cô ta cũng ngạt thở , nghĩ đến như thế nào cũng phải chứng minh cho Tưởng Cẩn Du thấy chính mình có thể sống tốt khi không có cô.
Thế nhưng khi ngày đó lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác , Thẩm Phỉ cuối cùng không thể chịu đựng nổi , cô ta gọi điện thoại cho Cẩn Du, trực tiếp hỏi :. " Tưởng Cẩn Du , tại sao lại đối với tôi như vậy , chúng ta không phải bạn tốt ư ?"
Cẩn Du căn bản không lưu số điện thoại Thẩm Phỉ . Thế nhưng vừa nghe thấy giọng điệu này cô cũng biết la ai . Trên thế giới này chỉ có Thẩm Phỉ mới có bản lĩnh lý lẽ hùng hồn chất vấn người giúp đỡ cô ta . Dường như người khác giúp đỡ cô ta đều là chuyện nên làm , không giúp cô ta là chuyện trời đất không tha .
“ Cẩn Du , tiết học sắp bắt đầu.” Vừa vặn , bạn cùng phòng gọi cô.
" Được rồi .” Cẩn Du trả lời , dặt điện thoại sang một bên trong khi giữ cuộc gọi , đi đến lớp với bạn cùng phòng của mình.
Thẩm Phỉ muốn mắng cô cứ mắng đi , nhưng cô không có thời gian quan tâm cô ta .
Cẩn Du chỉ muốn xem, nếu không có chính mình trợ cấp hỗ trợ Thẩm Phỉ . Cuối cùng cô ta có thể như vậy không tim không phổi bộ dáng , cô ta có thể bày ra chính mình vẻ ngoài ngây thơ mơ mộng kia, trong miệng kêu gọi tình yêu đích thực . Thật ra , đều là vì lợi ích du͙© vọиɠ ham muốn cá nhân , thậm chí phá hủy cuộc sống của người khác.
Trong suốt thời gian học đại học, Cẩn Du đều không để ý đến Thẩm Phỉ . Năm ba đại học , cô gia nhập công ty phụ thân , khiêm tốn học tập cùng ông , tiếp xúc công việc của công ty.
Nhìn thấy con gái mình làm việc chăm chỉ như vậy, Tưởng Khang Bác vừa vui vừa hài lòng, trêu đùa hỏi :
“ Cẩn Du , con đây là mưu quyền cướp ngôi sao .... ?”
Cẩn Du kéo phụ thân cánh tay cười nói : “Không, con chỉ là muốn sớm chút đem người từ vị trí này đuổi xuống dưới , tranh thủ cho người đưa mẹ của con đi du lịch bốn phương . Đến lúc không đi được thì cũng chớ có trách con . ”
Tưởng Khang Bác cười to nói , có một người con gái hiếu thảo như vậy , còn có gì chưa đủ ? So với một đứa con trai vừa ý lại bất hiếu , tốt hơn nhiều .
Cẩn Du dựa vào Tưởng Khang Bác bên người dáng vẻ như một đứa con gái nhỏ . Trong lòng thầm than :
Không phải tôi đây muốn đuổi người đi xa một chút , tránh khỏi sau này gặp phải chuyện kia liền chết não sao? Nguyện vọng của nguyên chủ Tưởng Cẩn Du bao gồm việc ngăn cản gia đình cô ấy lặp lại bi kịch chuyện xưa . Cho nên , cô đương nhiên muốn để Thẩm Phỉ cùng Tưởng Khang Bác càng cách xa nhau càng tốt.
Trong khi Cẩn Du làm việc chăm chỉ để quản lý công ty sớm nhất có thể , Thẩm Phỉ gặp phải chuyện không may liên tiếp .
Vừa mới lên năm nhất, cô ta đã bị một vài người trong trường chặn đường.
Nhắc mới nhớ, những người này không phải ai xa lạ mà đều là người nhà của nam thanh niên bị gϊếŧ trong quán bar.
Trong nhà nam thanh niên kia chỉ có duy nhất mình hắn là con nối dõi , đang yên lành thì chết , còn là vì nữ sinh yêu đương tranh giành tình cảm mà chết , Gia đình kia có thể làm thế nào ?
Hơn nữa, ở quê gia đình kia có tục lệ, người nào khi chết đi chưa kết hôn , khi xuống dưới kia sẽ bị ức hϊếp khi dễ , trải qua vô cùng thê thảm . Do đó , gia đình kia phải quay trở lại bất kể thế nào đều muốn mang Thẩm Phỉ về quê , bái đường thành thân với người con trai đã chết của họ, cũng chính là minh hôn .
Không chỉ vậy, sau khi kết hôn, Thẩm Phỉ chính là con dâu của họ, cô ta đã hại chết con trai họ . Tương lai sau này , Thẩm Phỉ sẽ phải chăm sóc phụng dưỡng bọn họ .
Thẩm Phỉ không bằng lòng, gia đình kia không còn con trai cũng không còn để ý đến bất cứ điều gì . Trực tiếp bắt lấy Thẩm Phỉ kêu la , nếu cô ta không đồng ý , bọn họ sẽ đem chuyện cấp ba năm đó lên cho trường đại học xem xét .
Thẩm Phỉ vất vả mới trúng tuyển đại học, thật vất vả học được chuyên ngành mà cô ta thích, nếu thật sự gặp ồn ào đến trường học thì đời này cô ta sẽ bị hủy .
Không còn cách nào khác , cô ta đành phải theo những người đó về quê , thành thật thành thật mà bái lạy , kết thúc minh hôn rồi hứa chi trả tiền sinh hoạt hàng tháng cho bọn họ , gia đình kia mới bỏ qua .
Tiền sinh hoạt của Thẩm Phỉ đều phải dựa vào công việc bán thời gian kiếm được, cô ta vốn đã rất túng thiếu , bây giờ lại càng khó khăn hơn . Sau khi kiếm được tiền thì phải gửi về cho gia đình kia trước còn lại mới chi cho mình sau .
Công việc làm thêm của cô ta suôn sẻ thì không sao, số tiền còn lại cũng đủ ăn nhưng một khi nơi cô ấy đang làm việc đột ngột đóng cửa, một thời gian cô ta cũng không tìm được việc mới , tiền gửi về trong tay gia đình kia , Thẩm Phỉ ngay cả tiền ăn cơm cũng không có .
Đói bụng đi trên đường ,vừa đi vừa tìm công việc làm bán thời gian .Trong lúc vô ý , đã đi vào một con đường nhỏ tối tăm .
Trên đường, rất nhiều nữ nhân ăn mặc hở hang , trang điểm đậm, môi đỏ, phì phèo thuốc lá còn có mấy người nam nhân thỉnh thoảng tiến lên bắt chuyện với những người phụ nữ đó.