Một đêm , hai nhóm thanh niên gặp phải nhau , cả hai bên đều cảm thấy đối phương đang quấy rối nữ thần của bọn họ . Bọn hắn đều cảm thấy ở trước mặt nữ thần đem đối phương đánh bại , đều rất có mặt mũi .
Một lời không hợp liền lao vài đánh nhau , mà Thẩm Phỉ cũng không có khuyên ngăn , còn cao giọng nói: “Muốn đánh ra bên ngoài , ai thua cũng không quấy rầy tôi !”
Vốn là tuổi trẻ tính tình nóng nảy , câu này của Thẩm Phỉ quả thực là đổ thêm dầu vào lửa.
Cả hai bên đều tin rằng chỉ cần giành chiến thắng , thì có thể theo đuổi Thẩm Phỉ . Trận này đánh này thật sự là long trời lở đất , khiến người người kinh sợ , đánh tới cuối cùng vậy mà có một người chết .
Chuyện nghiêm trọng như vậy tất nhiên không thể giấu diếm . Trong lúc cảnh sát điều tra , bọn họ đã tìm ra nguyên nhân đánh nhau giữa hai bên , thông báo sự việc đến trường học Thẩm Phỉ . Lúc này , trường học làm sao có thể tiếp nhận học sinh như vậy?
Huống chi , Thẩm Phỉ giống Cẩn Du học đều theo học tại một trường quý tộc , một ngôi trường tốt như vậy, chỉ là sự việc này , cũng đủ để đuổi học Thẩm Phỉ . Hơn nữa , cô ta làm việc ở nơi không đàng hoàng thậm chí còn gây ra mạng người .
Sau khi trường học đưa ra quyết định đuổi học , Thẩm Phi trong phút chốc bối rối , cái này hoàn toàn nằm ngoài tính toán của cô ta .
Cô ta năm nay đã cấp ba , sắp tới sẽ lập tức thi vào đại học . Thẩm Phỉ từ nhỏ đã yêu thích thiết kế trang sức , chuyên ngành này đều dành cho mấy người có tiền . Đặc biệt là trường cấp ba quý tộc mà cô ta đang theo học , rất nhiều trường đại học thiết kế chuyên nghiệp đều tuyển học sinh ở đây ra .
Một khi cô ta bị đuổi khỏi trường với thành tích của mình , Thẩm Phỉ căn bản không thể thi vào chuyên ngành thiết kế trang sức của những trường đại học danh tiếng đó.
Không, cô ta không thể bị đuổi học ! Trong lòng Thẩm Phỉ chỉ còn con đường duy nhất đó .
Nhưng làm thế nào để không bị đuổi khỏi trường ? Cô ta dốc sức suy nghĩ , rốt cuộc nhớ tới , Tưởng Cẩn Du trong nhà là quản lý trường này , chỉ cần Tưởng Cẩn Du chịu giúp cô ta , khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Đối với Tưởng Cẩn Du , giữ lại một học sinh còn không phải là một câu nói sao ? Nghĩ đến đây, Thẩm Phỉ lập tức đi tới chỗ Tưởng Cẩn Du .
Mặc dù Tưởng Cẩn Du luôn trợ cấp giúp đỡ Thẩm Phỉ . Thế nhưng cô ấy chưa bao giờ để Thẩm Phỉ đến nhà của mình , Thẩm Phỉ chỉ có thể đến trường tìm cô .
Tan học trong phòng tự học , Thẩm Phỉ đem Cẩn Du ngăn lại , há miệng liền nói: “ Đi nói chuyện với trường học , đem chuyện xử phạt tôi hủy bỏ .”
Thẩm Phỉ vẻ mặt cao ngạo lạnh nhạt dáng vẻ như thể cô ta cùng Cẩn Du mở miệng , là đang ban ơn .
Cẩn Du suýt nữa bật cười, Thẩm Phỉ tìm đến cô, chuyện này cô đã sớm đoán được , thật ra, cô chính là đang đợi Thẩm Phỉ tìm đến .
Thế nhưng , đây thực sự là lần đầu tiên Cẩn Du có thể nhìn thấy một người cầu xin người khác , dáng vẻ lại cao cao tại thượng như vậy .
Cô ôm tay nhìn Thẩm Phỉ chỉ cười, mà không nói gì .
Một bông hoa kỳ lạ như vậy thì phải từ từ thưởng thức , bỏ qua cái thôn này nhưng không có cái thôn khác như vậy .
Thẩm Phi trong lòng buồn bực . Lúc trước không phải cô ta nói chuyện gì , Tưởng Cẩn Du đều làm như điên sao ?
Thậm chí , một số việc cô ta không nghĩ tới , Tưởng Cẩn Du đều làm rất tốt , thế nhưng lần này là chuyện gì xảy ra ? Cô ta đã mở miệng , Tưởng Cẩn Du dáng vẻ tựa hồ không có hiểu chuyện gì cũng hoàn toàn không tiếp nhận một câu cô ta nói ra.
Thế nhưng cô ta cũng hiểu rằng nếu không nói rõ ràng hơn , Tưởng Cẩn Du có thể tiếp tục giả vờ với cô ta.
Nghĩ nghĩ , bỏ xuống thể diện , vẻ mặt miễn cười vì lợi ích nói ra : "Tôi muốn tham gia kỳ thi đại học , không muốn bị trường học khai trừ , làm như thế nào cậu mới bằng lòng giúp tôi ."
Cẩn Du nhướng mày , cô còn nghĩ rằng Thẩm Phỉ sẽ tiếp tục mang vẻ mặt kia đâu . Nhưng mà người ta đã cúi đầu , cô cũng không thể quá tuyệt tình đi .
Trên mặt nở nụ cười , vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh của mình , Cẩn Du thờ ơ nói: " Chuyện kỳ thi đại học tôi có thể giúp cậu , thậm chí còn tiếp tục chu cấp cho cậu học đại học, nhưng là ... sau khi tốt nghiệp , cậu phải tới làm miễn phí ở công ty cha tôi ...., Cho đến khi cậu trả hết số tiền mà tôi chu cấp cho ở đại học . "
Sắc mặt Thẩm Phỉ lập tức đỏ lên, tức giận nói:" Tưởng Cẩn Du , cậu nghĩ tôi sẽ thiếu nợ cậu tiền sao? Cậu cũng quá xem thường tôi. ! "
Trước giờ , Thẩm Phỉ luôn thanh cao kiêu ngạo , Tưởng Cẩn Du giúp cô ta , cô ta xen là điều nên làm . Cô ta chưa từng nghĩ tới Tưởng Cẩn Du vậy mà thẳng thắn rõ ràng cùng cô ta nói chuyện tiền bạc .
“Sự thật là cậu đã mắc nợ rồi.”
“Dùng tiền để đánh giá tương lai của một người , Tưởng Cẩn Du , cậu thật sự là cả người đầy mùi tiền , thối không thể ngửi được .”
“Thật không?” Cẩn Du ngửi ngửi chính mình rồi cười nói “ Tôi nghĩ nó có mùi thơm. "
Hành động này càng làm cho Thẩm Phỉ khinh thường . Cô ta cau mày phun ra hai chữ:" Buồn nôn. "
" Tiền buồn nôn ? "Cẩn Du có chút lên giọng ," Thẩm Phỉ , cậu nghĩ dựa vào cái gì để trưởng thành đến tuổi này ? Cậu cho rằng dựa vào cái gì cậu một bé gái mồ côi có thể tiến vào trường này quý tộc học ? Cậu vì cái gì phạm tội bị trường học đuổi khỏi ? Cậu cảm thấy tiền thật buồn nôn , vậy thì đừng nên đến tìm tôi ....! Cậu cho rằng tôi có thể giữ cậu lại trường không bị đuổi chỉ với một câu nói sao ? Nếu như không có tiền đem cho hiệu trưởng ăn no , cậu nghĩ rằng cậu có thể ở lại ?"
" Cậu..." Thẩm Phỉ bộ ngực không ngừng phồng lên xẹp xuống , nhưng với một chữ cũng không thể phản bác lại được .
Một lúc sau, cô ta bình ổn lại hơi thở , âm thầm nói với bản thân không nên cùng loại người trong mắt chỉ có tiền Tưởng Cẩn Du chấp nhặt .
Ưỡn ngực , Thẩm Phỉ cao ngạo nói: "Không phải chỉ là tiền sao? Tôi sẽ trả lại cho cậu ! Bao nhiêu? Cậu nói đi !"
Oh , tức giận cứng rắn như vậy đâu .
Cẩn Du lấy ra một tờ thỏa thuận đã được soạn thảo từ trước , nói, " Nếu như Thẩm tiểu thư như vậy hiểu lý lẽ , tôi cũng không khách khí , đây là thỏa thuận , cậu xem một chút a ."
Thẩm Phi dùng sức cầm lấy bản thỏa thuận , rất nhanh xem qua , đột nhiên hét lên: "Năm mươi vạn ? Tưởng Cẩn Du , cậu ăn cướp a...!"
Cẩn Du khẽ nhếch môi , cười mỉa mai: "Thẩn Phỉ , đây là số tiền tôi chuyển qua cho cậu , mỗi một con số có thể tra trong sổ sách , còn về nhưng vật tôi đưa cho cậu , xem như là tôi bố thí ăn mày đi . "
Nhiều năm như vậy ăn ngon mặc đặp , cũng chưa từng nghĩ tới , những ngày này đáng giá bao nhiêu tiền ?"
Thực sự thanh cao ? Chẳng qua chỉ là một cái bạch nhãn lang* mà thôi .
*Bạchnhãn lang : Chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa ,...
Vẻ mặt chế giễu của Cẩn Du như một thanh gai nhọn hung hăng đâm vào trong lòng Thẩm Phỉ , cô ta cảm thấy chính mình như một kiện hàng đang được ước lượng mà kết quả ước lượng chính là con số trên giấy trắng mực đen kia .
Trong lòng cô ta dâng lên một cảm giác nhục nhã vô cùng mà Thẩm Phỉ cả đời cũng chưa từng trải qua nhục nhã như vậy .
Cô ta cầm tới bản hợp đồng , lấy ra một cây bút kí tên của mình, sau đó dùng lực ném lại cho Cẩn Du ,hung dữ , “Lấy tiền của cậu đi!”
Vài trang giấy đập vào người Cẩn Du , bắn ngược lên rồi rơi xuống đất . Thẩm Phỉ cảm thấy mình đã bị sỉ nhục đủ rồi , xoay người định rời đi , lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt : “ Khoan đã .”
Giọng nói này không lớn , nhưng lại có lực uy hϊếp không thể giải thích được, Thẩm Phỉ quay người lại, nhìn thấy Tưởng Cẩn Du đang đứng. ngay tại chỗ, cô chống cằm , ý chỉ mấy tờ giấy trên mặt đất , khẽ nói: “Nhặt nó lên.”
“ Tưởng Cẩn Du !” Thẩm Phỉ hét lên, l*иg ngực phập phồng dữ dội ;((
Tưởng Cẩn Du thật đúng là ỷ thế hϊếp người .