“Thiếu gia người biết lai lịch của ta , đúng không?” Giọng nói của Cẩn Du có chút phẫn uất.
“Bởi vì quê quán sảy ra nạn châu chấu , cho nên đến kinh thành nhở vả ngươi tiểu thúc thúc kết quả bị ngươi thẩm thẩm bán cho Xuyên phủ .” Hắn đặc biệt điều tra ra cũng đối với gia đình tiểu thúc đó động tay động chân .
Dù những hành động vô tình của họ đã khiến Cẩn Du đến bên hắn . Thế nhưng họ vẫn khiến nàng tổn thương cho nên vẫn là không thể tha thứ được. Tất nhiên , Xuyên Hạo sẽ không nói tất cả với Cẩn Du .
Cẩn Du gật đầu, "Ta và Minh Tú gặp nhau trên đường đến kinh thành , khi đó cha ta vừa qua đời, chỉ có một mình bơ vơ. Tình cờ là Minh Tú cũng chỉ có một mình, vì vậy bọn ta đã cùng kết bạn đồng hành , trên đường đi chăm sóc lẫn nhau . Về sau , khi đã đến kinh thành , ta muốn nương tựa tiểu thúc mà Minh Tú lại không có nơi nào để đi, ta muốn đưa nàng đến lánh nạn tiểu thúc , ngược lại tiểu thúc không nói gì , thẩm thẩm lại không đồng ý . Về sau nhân lúc tiểu thúc ra ngoài làm việc , bà ấy liền vụиɠ ŧяộʍ đem bọn ta bán vào Xuyên phủ làm hạ nhân ."
Nói đến đây , Cẩn Du dừng lại một chút .
"Ta vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với Minh Tú , đều bởi là vì ta , nàng mới ở lại Xuyên phủ làm nha hoàn , cho nên ta luôn đối xử với nàng như muội muội ruột thịt . Lại không ngờ Minh Tú lại hận ta đến vậy , không phải chính là hận muốn ta chết mới đúng . Lần đầu là đem ta đến chỗ Lý mụ mụ bất tỉnh , lần hai là đốt Vu mụ mụ phòng ở , lần thứ ba là hãm hại ta gϊếŧ tiểu thiếu gia. "
Cẩn Du nở một nụ cười gượng gạo, Xuyên Hạo nhìn thấy trong mắt đau lòng không thôi , không nghĩ tới cái kia ti tiện nữ nhân lại đối với Cẩn Nhi làm nhiều chuyện xấu vậy .
“ Xuyên Hạo, chính là ta không cam lòng . Tại sao ta đào tim đào phổi đối xử với nàng như vậy , đổi lại là lòng lang dạ sói .”Cẩn Du không có ý định che giấu thù hận của mình dành cho Minh Tú trước mặt Xuyên Hạo.
“Một cái tiện nhân mà thôi , không đáng ngươi để trong lòng .” Nàng có thể hận ai đó nhưng Xuyên Hạo không cho phép tốn tâm tư lên Minh Tú cái tiện nhân đó . “Nếu ngươi muốn tìm nàng ta, ta liền đem kinh thành đào lên tìm cho ra người đó . "
Xuyên Hạo theo phái hành động , từ khi đáp ứng Cẩn Du , lập tức phân phó thủ hạ lùng bắt Minh Tú khắp kinh thành , trong nhất thời khắp kinh thành người ngựa khắp nơi .
Người bên dưới nghĩ rằng có chuyện khủng khϊếp xảy ra , không ai biết rằng tất cả chỉ vì Cẩn Du một câu nói . Thế nhưng Xuyên Hạo đem cả kinh thành lật tung lên , cũng không tìm tung tích Minh Tú , như thể bốc hơi khỏi thế gian .
Xuyên Hạo không khỏi có chút tức giận, có thể ở dưới mí mắt hắn giấu người , sợ cũng không phải là người đơn giản.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Xuyên Hạo vẫn thành thật nói với Cẩn Du .
Không ngờ Cẩn Du chỉ nhàn nhạt nói: “Vậy thì quên đi.”
“Không tìm?” Xuyên Hạo có chút nghi ngờ hỏi.
“Vì nàng cố tình trốn tránh chúng ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ để chúng ta tìm được , coi như hết .” Cẩn Du vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Xuyên Hạo , " Ngươi đã rất vất vả rồi, ăn thôi.”
Xuyên Hạo được sủng mà lo sợ nhìn đùi gà trong bát , hiếm khi Cẩn Du chủ động gắp cho mình.
“ Yên tâm đi , ta đã ra lệnh rồi, sẽ không mất cảnh giác, chỉ cần nàng xuất hiện, người của ta nhất định có thể bắt được nàng .”
“Ta tin ngươi .” Xuyên Hạo đã đồng ý nàng chắc chắn sẽ tận tâm giúp nàng tìm , điều này Cẩn Du rất tin tưởng .
"Bánh ngọt này làm không tệ . Hình như trước kia ta chưa ăn bao giờ , phòng bếp mới đổi đầu bếp ?"
Xuyên Hạo cầm một khối bánh hạt sen cho vào miệng, hương vị ngon không ngán, mùi thơm ngát cùng bánh ngọt trước kia không giống nhau , không khỏi hỏi nhiều thêm một câu .
“Ăn thêm nếu thích.” Cẩn Du thuận miệng đáp một câu .
Một bên Thúy Nhi không nhịn được , lắm miệng nói ra :
“ Thiếu gia đây là Dịch di nương tự tay vì người làm đây này .”
“Thật không?” Xuyên Hạo kinh ngạc nhìn Cẩn Du , trong mắt kinh ngạc không thể che giấu.
Cẩn Du cười mà không nói .
Người khác nịnh nọt cũng không thấy Xuyên Hạo liếc mắt . Thế nhưng nàng cử động nhỏ lại bị hắn để trong mắt , đó nhất định là để ý .
Xuyên Hạo không phải bình thường để ý nàng , Cẩn Du cảm khái , nàng tại sao lại đột nhiên lọt vào mắt người này .
Thật ra , Cẩn Du làm bánh là vì phu nhân Ôn Lan gần đây cảm thấy không khỏe , không có khẩu vị . Mà Xuyên Hạo được ăn , đơn thuần là dính phu nhân may mắn .
Thì ra Nguyễn Phương Hoa đã không còn ở , Ôn Lan đơn giản là thay đổi nhà cửa lên xuống, từ người đến sân, mọi thứ đều có thể thay đổi, đối với việc này Ôn Lan lấy lòng có chút mệt mỏi.
“Mẹ, trong phủ có bao nhiêu hạ nhân đều có thể làm việc, mẹ chỉ cần phân phó một tiếng cần gì tự mình chịu khổ đâu .” Cẩn Du đứng sau lưng Ôn Lan bóp vai cho nàng.
Ôn Lan lắc đầu, " Cẩn Du , ngươi không biết Nguyễn Phương Hoa chuyện này chọc giận lão gia . Sáng sớm ngày hôm sau phân phó ta , mấy ngày nay đem mấy đồ vật trong viện Nguyễn Phương Hoa tất cả sửa sang lại vứt bỏ . Cả phủ từ trên xuống dưới đều thay đổi , không muốn có một chút cùng Nguyễn Phương Hoa bóng dáng liên quan . Ngươi nghĩ rằng ta có thể không quan tâm đến ư ? Ai , mặc dù Nguyễn Phương Hoa không có ở đây cũng là chuyện tốt nhưng không nghĩ nàng đã chết như vậy còn không thanh tịnh . "
Cẩn Du cũng không nghĩ tới Xuyên Hạo nhanh như vậy đã ra tay , chẳng qua chỉ mất một đêm liền đem Nguyễn Phương Hoa xử lí . Lúc trước giữ lại nàng sợ rằng đơn thuần chỉ để mẹ hắn chơi đùa ?
Đột nhiên nghĩ đến Nguyễn Phương Hoa sống sờ sờ bị lão gia đánh chết , nhịn không được nghĩ, có vẻ như Xuyên phủ lão gia cùng Xuyên Hạo đều là cái biếи ŧɦái bằng không Nguyễn Phương Hoa chết như thế thảm .
"Cẩn Du... " "Cẩn Du đang suy nghĩ lung tung, Ôn Lan đột nhiên lên tiếng.
" Dạ ? " Cẩn Du cúi đầu nhìn , không biết bà ấy muốn nói gì.
" Ngày mai là mười lăm , vốn dĩ ta nên ra ngoài thành để đánh lễ Đức Phật, chẳng qua bây giờ ta còn phải lo việc trong phủ hơn nữa hai ngày qua ta thấy cũng có chút quản không nổi đâu . Ngày mai lễ phật có thể hay không đi , Cẩn Du ngươi thay ta đi đi ! "Ôn Lan cảm thấy có chút mệt mỏi, xem ra nàng đã già thật rồi.
Cẩn Du lập tức nhận lời ," Mẹ cứ yên tâm đi , giao cho ta là tốt rồi . "
" Thật là một đứa bé ngoan, vậy vất vả cho ngươi rồi ." "Ôn Lan vỗ vỗ Cẩn Du mu bàn tay ," Ta nhớ bánh ngọt của ngươi làm không tệ . Ngày mai, mang một ít đến bái phật để tỏ lòng thành. "
" Cẩn Du nhớ kỹ , Cẩn Du khi quay về sẽ làm một ít ", Cẩn Du đột nhiên nhớ rằng bây giờ vẫn còn là mùa hè , nói ,
" Cẩn Du sẽ làm một số bánh hạt sen .Vừa vặn đang là mùa hạt sen , làm nhiều một chút đưa tới cho mẹ nếm thử . "
"Khó có được ngườ con có tâm ý như ngươi ." “Ôn Lan trong lòng tràn đầy thoải mái, cô con dâu này thật là tốt.
” Đều là những gì Cẩn Du nên làm. "
" Cho nên ngày mai bảo bối ngươi muốn ra khỏi thành ?" ”Nghe xong lời của Cẩn Du , Xuyên Hạo cũng đặt tách trà xuống.
Cẩn Du gật đầu, " Uh , mẹ không có thời gian đi , đương nhiên ta muốn thay thế nàng tiến lễ tạ thần ..... Nghe mẹ nói cái này nguyện nhưng về ngươi ."
"Vậy thì đi đi , ta sẽ phái thêm mấy người .đi theo ngươi " Xuyên Hạo nghĩ đến biến mất không dấu vết Minh Tú , có chút không yên lòng , giơ tay cuộn tóc Cẩn Du , lại thông báo một câu .
"Nhớ rõ sớm chút trở về ."
" Yên tâm đi , ta cũng không phải là một đứa trẻ , chẳng lẽ liền lạc mất . "
Tuy nhiên điều mà Cẩn Du không biết , mặc dù không lạc mất ,tuy nhiên lạibbij người mượn đi .
Quả nhiên hôm đó Xuyên Hạo phái người đi theo Cẩn Du , nhưng mà , Cẩn Du nhìn hai mươi người đội hộ vệ há hốc mồm , đây cũng quá đồ sộ đi nha .
“Thiếu phu nhân , mời lên xe.” Tiểu Lục Tử vẫn cùng đi .
Cẩn Du nhìn trận thế lớn như vậy, là đem Cấm Vệ quân đến đây, chỉ để hộ tống chính mình đi chùa?
“ Phu Nhân , lên xe a .” Tiểu Lục Tử nhìn Cẩn Du đứng bất động , gọi một lần nữa.
“Ừ.” Đưa hộp thức ăn cho hắn , Cẩn Du từ từ lên xe với sự hỗ trợ từ Tiểu Lục Tử .
Trong một góc không ai có thể nhìn thấy, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm phương hướng xe ngựa rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc khó giải thích được.
Như thường lệ, Xuyên Hạo sau khi rèn luyện buổi sáng liền trở về phủ , nghĩ đến hôm nay Cẩn Du sẽ đến chùa Văn Kinh tự ở ngoài thành , trong lòng hắn băn khoăn không biết có nên đón nàng không thuận tiện nhìn xem bên ngoài thành Cấm Vệ quân huấn luyện như thế nào ?
Vừa bước ra khỏi Kim Loan điện , liền thấy đứng ở một bên Thái tử điện hạ , khuôn mặt tuấn tú có chút lạnh lùng, nhìn có chút âm trầm .
Ai cũng biết , Xuyên Hạo thống lĩnh Cấm Vệ quân có mâu thuẫn với Hoàng thái tử , Bởi vì Xuyên Hạo luôn được Hoàng đế coi trọng ,nắm giữ Cấm Vệ quân kinh thành, phụ trách an toàn cả kinh thành . Có thể nói ngay cả hoàng thượng tính mạng cũng nằm hắn trong tay .
Thái tử đương nhiên không phục, một chuyện khiến cho hắn càng không thể tin tưởng chính là phụ hoàng đáng kính của hắn trước mặt hắn luôn khen ngợi Xuyên Hạo thông minh, cơ trí . Càng muốn khuyên hắn theo Xuyên Hạo học hỏi .
Chính mình chẳng lẽ chênh lệch như vậy , còn so sánh không hơn một vị cận thần sao?
Thái tử phẫn hận trong lòng phụ thân bất công , cho nên cành có ý kiến với Xuyên Hạo , luôn cùng hắn đối nghịch .
Vừa rồi , trên triều hai người vừa mới tranh luận rồi cãi nhau về việc cứu trợ thiên tai một chuyện , Xuyên Hạo này thật sự là một kẻ kiêu căng ngạo mạn thậm chí còn không cho hắn một mặt mũi nào.
“ Thái tử điện hạ .” Xuyên Hạo không có ấn tượng tốt với Thái tử, nhưng là cận thần, hắn vẫn biết phép tắc lễ nghĩa nên biết.
“ Xuyên đại nhân như thế nào thần sắc vàng , là vội vã đi đâu ư ?” Thái tử không cười hỏi, giọng nói âm nhu như bộ dáng âm trầm .
" Thái tử thị lực không tốt, tốc độ của ta có thể coi là vội vàng?"