Xuyên Hạo về đến phủ , nhìn thấy Cẩn Du khuôn mặt nhỏ trầm tư, bối rối, hắn bước tới ôm nàng vào lòng: " Tâm can của ta làm sao vậy? Có gì không vui sao?"
*Tâm can: Cục cưng ,bảo bối ,tim gan lẽ phải , ...ý gọi người trong lòng .
Cẩn Du nghe được Xuyên Hạo nói " Tâm can ," không khỏi rùng mình ghê tởm . Lúc trước nàng cũng đã phản đối qua cách gọi " Tâm can " này của hắn , kết quả tên đó lại nói rằng nàng vốn dĩ là bảo bối của hắn , không gọi như vậy thì gọi gì ....... , cứ như thế Cẩn Du dứt khoát mặc kệ hắn .
Cẩn Du nhìn Xuyên Hạo tuấn lãng lanh lợi mặt mày , biết rằng người này mặc dù biếи ŧɦái nhưng hiểu biết ,quan trọng là tai mắt nhiều cho nên không thể làm chuyện dưới mí mắt mà không cho hắn biết.
Vậy, nghĩ một lát , Cẩn Du mở miệng nói với hắn : " Ngươi có nhớ tiểu thiếu gia chết non sự tình không?",
"Làm sao ta lại không nhớ, ta với ngươi cũng đã gặp nhau lúc đó,lại nói , là ta cứu ngươi một mạng đâu . Làm sao vậy, như thế nào muốn cảm ơn ta ?"
Cẩn Du mặt tái không còn chút máu , cũng lười quản hắn ," Ta sẽ cảm ơn ngươi , chẳng qua điều ta muốn nói với ngươi hôm nay là một chuyện khác. "
“Chuyện gì ?”
" Lúc trước tiểu thiếu gia chết non cũng không phải ta khắc chết " . Cẩn Du nói thẳng.
“Ta biết.” Xuyên Hạo ôm chặt nàng bả vai.
“ Ngươi biết ?” Cẩn Du ngạc nhiên.
"Nếu ngươi có thể khắc người khác chết, ta làm sao còn sống được? Vẫn là nói sát khí của ngươi đối với ta không có tác dụng." Xuyên Hạo nói đùa.
Cẩn Du mất hứng , chọc hắn ta vài cái , “Ta đang nói nghiêm túc với ngươi .”
“Tốt, tốt, phu nhân , mời nói .” Xuyên Hạo giơ tay đầu hàng.
“Tiểu thiếu gia bị trúng độc chết.” Cẩn Du nhẹ giọng nói.
Xuyên Hạo nhướng mày.
" Là Nguyễn Phương Hoa hạ độc , Minh Tú đã nhìn thấy nhưng nàng ta đã chọn để giúp Nguyễn di nương che giấu . Thay vào đó, đổ tội ta gϊếŧ chết tiểu thiếu gia ."
Xuyên Hạo nheo mắt, " Không nghĩ tới hóa ra lại là như vậy !
" Các nàng như vậy hãm hại ta , ta nhất định phải trà thù , hơn nữa hai ngài trước , Minh Tú hạ độc trong bánh hạt dẻ của ta đâu ." Cẩn Du nhìn Xuyên Hạo cằm dưới đẹp mắt .
"Còn có chuyện như vậy ", Xuyên Hạo nhìn chằm chằm vào Cẩn Du kinh ngạc, "Vậy nươi vì cái gì không nói chi ta biết?"
"Không phải ngươi còn bận rộn với kinh doanh ư ? Ta không dám làm phiền ngươi , ta tự mình có thể giải quyết , lại không nghĩ tới ,Minh Tú bây giờ lại ở viện Nguyễn di nương . Ta nghĩ rằng bọn họ đang có âm mưu , làm hại phu nhân và ta ."
" Lá gan cũng không nhỏ ." Xuyên Hạo hừ lạnh " Vốn cứ nghĩ làm chết một cái lại không dám bò lên tiểu súc sinh khác , ta cũng cảm thấy chẳng có gì . Thế nhưng dám đυ.ng tới nữ nhân mà Xuyên Hạo ta sủng trong lòng , quả nhiên là chán sống , Bảo bối chuyện này ngươi đùng quản , để ta tới ."
" Ngươi định làm gì ?" Cẩn Du nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Xuyên Hạo Hạo, không khỏi tò mò hắn sẽ làm gì .
“Ngày mai ngươi sẽ biết.” Xuyên Hạo cười xấu xa.
Nếu Xuyên Hạo không nói , Cẩn Du cũng không hỏi thêm nữa, chỉ cần có người thu thập Nguyễn Phương Hoa cùng Minh Tú , nàng cũng sẽ không quan tâm thủ đoạn gì .
Tuy nhiên, nàng vẫn phải nhắc nhở hắn một chút , "Ta sẽ để cho ngươi giải quyết , nếu hoàn thành tốt, ta sẽ chung vui vẻ với ngươi , nếu thất bại ", Cẩn Du nheo mắt, "Để xem ta như thế nào thu thập ngươi . ”
Xuyên Hạo nhìn đến Cẩn Du như vậy độc đoán bộ dáng, nghĩ đến đêm đó nàng quất mình bộ dáng, trong lòng không khỏi gợn sóng, cười ôm lấy Cẩn Du ,“ Bảo bối yên tâm , phu quân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. ”
Cẩn Du hừ lạnh .
Đêm đó, hai cái hắc y nhân đeo bao tải lẻn vào sân nhỏ , vụиɠ ŧяộʍ hướng phòng Nguyễn Phương Hoa đi đến .
Đột nhiên một tiếng hét chói tai đột ngột đánh thức Cẩn Du , người đang nửa mơ nửa tỉnh.
Cẩn Du dụi mắt ngồi dậy, “Sao vậy, hình như ta nghe thấy coa người đang gọi .”
“Không có chuyện gì, ngươi nhầm rồi, đi ngủ đi.” Xuyên Hạo kéo Cẩn Du nằm xuống, không cho nàng thăm dò nữa.
Nghe Xuyên Hạo nói như vậy , Cẩn Du nằm xuống đi ngủ, không hề nhìn thấy nụ cười xấu xa, gần như quỷ mị trên khuôn mặt của Xuyên Hạo.
Cẩn Du sáng sớm rời giường , nghe được Thúy Nhi kể về chuyện xảy ra vào đêm hôm trước .
“ Nguyễn di nương chết rồi?” Cẩn Du không ngờ sáng sớm đã nghe thấy một tin tức lớn như vậy, “Thật vậy sao ?