Xuyên Hạo nhìn vẻ mặt đắc ý của Cẩn Du , tuy rằng tức giận nhưng trên người không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nhìn nàng đi về phía mình.
“ Dịch Cẩn Du , ngươi dám .”
“Chậc chậc chậc,” Cẩn Du vươn ngón trỏ lên môi Xuyên Hạo , nụ cười trên khóe miệng nhếch lên rất kỳ quái. “Phu quân , người nên nghĩ cách nhịn xuống a . Nếu chẳng may bên ngoài vệ binh cùng hạ nhân nghe thấy, liền xông vào nhìn thấy thế này, sau đó mặt mũi người sẽ không còn chỗ giấu nữa. "
Xuyên Hạo cười lạnh ," Dịch Cẩn Du , nếu ngươi còn dám làm chuyện đó, phải nghĩ đến hậu quả! ""
Cẩn Du nghe được lời đe dọa của Xuyên Hạo, trong lòng thầm nói không sợ là giả.
Nhưng nghĩ cơ hội báo thù đang ở ngay trước mắt, cho dù bây giờ có thả hắn ra đi, hắn cũng có thể không thật sự buông tha mình , thà rằng đánh hắn bây giờ còn hơn.
Cẩn Du tìm được một nơi vừa ý , dùng roi đánh xuống, Xuyên Hạo hừ lạnh một tiếng, nhưng cố kìm lại không hét lên. Cẩn Du lại giáng đòn roi thứ hai.
Thấy Xuyên Hạo vẫn không nói lời nào, nàng càng tức giận xuống tay liên tục mấy cái.
Sợ là đánh quên mất, Cẩn Du không nhận ra Xuyên Hạo thực sự lộ ra một chút hưng phấn , giọng nói bị bóp nghẹt cũng thay đổi âm điệu, thậm chí có chút mê hoặc, thời gian qua chậm rãi kêu lên.
Cẩn Du có chút sửng sốt trước tiếng kêu của hắn , nàng nhìn xuống khuôn mặt đang ngửa lên của Xuyên Hạo , tư thái xinh đẹp mê hoặc còn quyến rũ hơn cả nữ nhân, không khỏi run tay. .
Xuyên Hạo cảm thấy động tác của Cẩn Du dừng lại, mở to mắt ra nhìn sang, hồng hồng con mắt như được phủ bởi một tầng sương nước cùng với vết thương da thịt trên người đột nhiên sinh ra vẻ đẹp suy tàn.
Bị Xuyên Hạo nhìn chằm chằm Cẩn Du đột nhiên hoảng sợ , trong đầu nàng chợt hiện lên một chữ " run M ", mặc dù không biết tại sao lại biết từ này, nhưng nàng lại hiểu ý nghĩa của từ này.
Đại thiếu gia của Xuyên phủ thực sự có xu hướng thích bị ngược đãi , này có nghĩa là nàng đã vô tình phát hiện ra một trong những nhược điểm chết người của Xuyên Hạo?
Cẩn Du không nghĩ nhiều như vậy, ôm lấy khóe miệng, nở nụ cười xấu xa , tựa bên tai hắn cám dỗ hỏi " Phu quân , thoait mái ư "
Xuyên Hạo bị Cẩn Du như vậy nũng nịu kiều mềm hỏi nhưng cũng toàn thân một run rẩy, ngay cả các đầu ngón tay cũng bị kí©h thí©ɧ. Ánh mắt nhìn nàng mờ nhạt khao khát.
Cẩn Du dường như đã bắt được thứ gì đó, nàng cầm roi lên , hung hăng quất vào người hắn , đến khi không đánh được nữa thì cô mới dừng lại.
Nhưng Xuyên Hạo đã bị nàng đánh ngất đi .
Cẩn Du nhìn thấy Xuyên Hạo bị đánh không còn chỗ nào lành lặn , nàng mới cảm thấy mình đã đánh quá mạnh.
Tên này là người có thù phải báo , quay đầu thì không biết trả đũa mình thế nào , nghĩ lại cũng thấy đau lòng.
Cẩn Du tự hỏi không biết có trốn thoát không, nhưng nàng nghĩ rằng đến cấm vệ quân đều nằm trong tay của Xuyên Hạo, chạy trốn lãng phí sức lực, vậy nên quên đi.
Tuy vậy cảm giác được báo thù cả mới lẫn cũ như hôm nay thật dễ chịu.
Điều mà Cẩn Du không biết là thể chất của Xuyên Hạo không thể dễ dàng bị đánh gục rồi ngất đi, đó hoàn toàn là vì để cho Cẩn Du tìm lối thoát .
Hắn tức giận vì cú đáp trả bất ngờ của Cẩn Du , chưa từng có ai dám đối xử với mình như thế này, nàng ấy là người đầu tiên. Hơn nữa, còn bắt đầu tàn nhẫn như vậy, Xuyên Hạo cúi đầu nhìn xuống vết thương cùng quần áo dính một chỗ , trong lòng đều muốn gϊếŧ chết Dịch Cẩn Du .
Thế nhưng đánh cuối cùng , hắn không thể kiềm chế được hưng phấn, cái loại này kɧoáı ©ảʍ run rẩy cùng hưng phấn ở đầu ngón tay là chưa từng có ở chính mình .
Điều này khiến Xuyên Hạo sinh ra một ý nghĩ , rất sợ hãi Cẩn Du ý tưởng , giả vờ ngất đi.
Cố gắng để bỏ qua cơn đau râm ran từ cơ thể, Xuyên Hạo lặng lẽ chờ cơ thể phục hồi. Không biết trải qua bao lâu, Xuyên Hạo vừa động ngón tay liền phát hiện có thể cử động.
Trong lòng mừng rỡ, hắn chậm rãi đứng lên, không khỏi hít một hơi vì vết thương trên người. Nhặt roi trên mặt đất, Xuyên Hạo đi về phía phòng trong, tràn đầy ngột ngạt sát khí , cảm thấy thù này phải báo trở về .
Giơ roi trong tay lên định rút xuống người đang ngủ trên giường, Xuyên Hạo đột nhiên sững sờ, giữa không trung roi dừng lại.
Cẩn Du không biết có nguy hiểm, ôm chăn bông đang ngủ ngon lành cũng không biết mình đã mơ thấy điều gì, thậm chí còn nhếch lên một nụ cười ở khóe miệng xem đến Xuyên Hạo đã có chút ngây dại .
Cẩn Du vô thức kéo chăn bông, để lộ y phục trên ngực , bởi vì y phục đã trở nên hơi rộng, theo động tác của nàng chúng hơi mở ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn.
Xuyên Hạo đột nhiên có chút miệng đắng lưỡi khô , đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thế này trong nhiều năm như vậy, hiện tại hắn chỉ muốn đè nữ nhân không biết sống chết này dưới thân mà yêu thương một phen .
Mà hắn thực sự đã làm như vậy, bước nhanh đến giường , đè lên người Cẩn Du .
Trong lúc ngủ mơ , Cẩn Du chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, giống như bị tảng đá lớn đè xuống, không khỏi thở hổn hển rêи ɾỉ.
Khi Xuyên Hạo nghe thấy Cẩn Du thanh âm , càng thêm không chút kiêng kỵ .
Cẩn Du càng ngày càng cảm thấy khó chịu , hô hấp ngày càng khó khăn hơn, nàng nhịn không được mở to mắt ra lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.