Chương 9: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (9)

Bạc Tư Yến nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Trên lưỡi đao có thể được bôi loại độc dược đặc thù nào đó.”

Khúc Yên tựa ở trong ngực anh, cuống giọng bởi vì đau mà có chút phát run: “Có độc sao? Có thể gây chết người hay không?”

Bạc Tư Yến chỉ nói: “Phải tới bệnh viện kiểm tra mới biết được. Sợ chết sao?”

Khúc Yên nửa bên gò má dán lên l*иg ngực của anh qua lớp áo sơ mi, hừ nhẹ nói: “Sợ. Ai lại không sợ chết!”

Bạc Tư Yến vươn tay, dùng ngón tay thon dài vuốt ve môi cô: “Cái miệng này cuối cùng cũng nói một câu thật lòng.”

Khúc Yên rầu rĩ cúi mặt, không lên tiếng.

Cô xác thật sợ chết, nhưng cô không thể chết trong thế giới du hành, trừ phi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể thuận lợi thoát ly.

Nhưng mà, đau đớn là thật sự.

“Nếu sợ chết thì sao phải mạo hiểm mạng sống của mình?” Bạc Tư Yến cụp mắt xuống nhìn cô, vì quá đau mà mái tóc của cô ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào má, sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt. “Cô muốn gì ở tôi?”

Khúc Yên hơi hơi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, thành thật trả lời: “Tôi muốn anh yêu tôi.”

Tâm nguyện của nguyên chủ là không chỉ làm cho Phó Đình Xuyên hối hận, mà còn muốn nhận được tình yêu chân chính…

Nguyên chủ không có chấp niệm nhất định phải có được tình yêu của Phó Đình Xuyên, như vậy, cô liền thay nguyên chủ làm chủ, lựa chọn một người đàn ông ưu tú hơn.

“Tình yêu của tôi?” Bạc Tư Yến cười lạnh: “Không bằng cô trực tiếp mở miệng đòi tiền, đòi nhà, như vậy còn thực tế hơn.”

“Không, tôi không muốn tiền của anh, một xu cũng không cần!”

Con ngươi Khúc Yên sáng như sao chăm chú nhìn hắn, vẻ mặt thành thật “Nếu như anh cần, thì tôi bao nuôi anh cũng được. Nhưng anh phải tiết kiệm một chút, tôi không có quá nhiều tiền đâu.”

“Cô muốn bao nuôi tôi?” Bạc Tư Yến nhướn đôi mày dài.

“Vâng, bao nuôi anh một năm cần bao nhiêu tiền?” Cô hỏi vô cùng thành khẩn.

Bạc Tư Yến thấp giọng cười, l*иg ngực khẽ run lên theo tiếng cười.

Khúc Yên dựa vào không thoải mái, hừ một tiếng, bất mãn nói: “Anh cười cái gì? Rất mắc sao? Anh ra giá đi, tôi xem một chút xem tôi trả nổi không?”

Bạc Tư Yến không có coi là thật, lúc này xe đã đến bệnh viện gần nhất, tài xế dừng xe và cung kính mở cửa.

“Yến thiếu, để tôi ôm vị tiểu thư này ra?”

“Không cần.” Bạc Tư Yến bế Khúc Yên lên, tự mình ôm cô tiến vào bệnh viện.

Tài xế lão Trần ngẫn người.

Ông đi theo Yến thiếu nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trông thấy Yến thiếu ôm một người phụ nữ!

*

Bệnh viện này, trùng hợp là của anh em tốt của Bạc Tư Yến – Đường Trạch.

Khúc Yên rất nhanh được đưa vào phòng cấp cứu.

Vết đao của cô không nghiêm trọng, sau khi được rút ra sẽ băng bó bằng thuốc, không cần phẫu thuật.

Nhưng máu chảy ra có màu đen, phải xét nghiệm máu rồi mới biết được chuyện gì xảy ra.

Nửa giờ sau, Khúc Yên băng bó vết thương xong, được ý tá đưa vào một phòng bệnh cao cấp.

Cô nằm tựa ở trên giường bệnh, nghe được cuộc trò chuyện của hai người đàn ông ngoài cửa phòng bệnh.

“Yến thiếu có tiếng lãnh khốc của chúng ta thế mà ôm một người phụ nữ xông nào bệnh viện, anh có biết hay không tin tức này một khi truyền đi, có biết bao nhiêu người phụ nữ phải tan nát cõi lòng a.”

“Bớt nói chảm. Có báo cáo xét nghiệm máu chưa?”

“Gần xong rồi. Này, anh Yến, tôi thật sự tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này có ma lực như thế nào mà có thể trở thành ngoại lệ của anh thế?” Đường Trạch đặt tay lên vai Bạc Tư Yến nói chuyện phiếm: “Anh nói cho tôi biết, tôi không nói cho những người phụ nữ ái mộ anh đâu.”

Bạc Tư Yến hất tay anh ta ra, thờ ơ nói: “Một cô gái ra giá muốn bao nuôi tôi, cậu nói xem có ma lực gì?”

“Phốc…”

Đường Trạch vừa nâng ly uống một ngụm cà phê, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.

Anh ta đã nghe được chuyện cười gì vậy?

Vậy mà lại có người phụ nữ dám nói muốn bao nuôi Yến thiếu – lão đại trẻ tuổi của hai giới hắc bạch!

_______

7/1/2024

Đã bù đủ số lượng chương mấy hôm trước. Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ra một chương nha :>