Sắc mặt Dung Trì cũng không tốt lắm, nhưng cậu miễn cưỡng bình tĩnh lại, tiến lên kiểm tra hơi thở người đàn ông.
“Ông ta còn thở.” Cậu nhẹ nhàng thở ra.
“Anh… Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Em trai Dung Trì – Dung Vân Tu, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành nắm đấm, ánh mặt đối với người đàn ông trung niên tràn ngập sợ hãi cùng căm hận, “Chờ ông ta tỉnh lại, sẽ đánh chết chúng ta! Ông ta chính là ác quỷ!”
“A Tu, em đừng sợ.” Dung Trì hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình bình tĩnh trở lại.
Anh đến gần xe lăng, dùng ống tay áo lau đi vết máu trên trán Dung Vân Tu, “Anh đưa em đi. Chúng ta vĩnh viễn không trở về nơi này.”
“Chỉ là…” Dung Vân Tu thấp giọng nói: “Anh còn chưa tốt nghiệp trung học phổ thông, chúng ta có thể đi nơi nào?”
“Anh có thể thôi học, anh có thể tìm việc làm…” Dung Trì đang trả lời, phía bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai ---
“Gϊếŧ người!”
“Trời ạ, có người gϊếŧ người kìa!”
“Hai đứa con nhà họ Dung gϊếŧ chết ba tụi nó rồi!”
Ngoài cửa sổ, hai người phụ nữ trung niên là hàng xóm cách vách chạy như bay rời đi, trong miệng ồn ào kêu to, “Chết người rồi a! Nhanh lên, mau báo cảnh sát!”
“Anh! Làm sao bây giờ!” Dung Vân Tu tức khắc khẩn trương lên, không cần nghĩ ngợi nói: “Anh, anh đi mau, chờ cảnh sát tới, em nói là em đâm ông ấy.”
“A Tu ngốc.” Dung Trì bình tĩnh lạ thường.
Cậu tìm ra một cái hộp thuốc nhỏ, bình tĩnh lấy ra băng gạc cùng thuốc, băng bó vết thương trên đầu em trai.
“Anh, anh ngàn vạn lần không thể ngồi tù, anh làm ơn nghe lời em đi được không?” Dung Vân Tu dùng sức đẩy anh, gấp đến nổi gương mặt trẻ con ngây ngô đỏ lên, “Anh đã qua sinh nhật mười tám tuổi, sẽ bị kết tội rất nặng. Em còn vị thành niên, cho dù bị bắt, thì hình phạt cũng không quá nặng…”
“A Tu, đừng nói những lời ngốc nghếch nữa.”
Dung Trì bình tĩnh tiếp tục động tác băng bó trong tay, trầm thấp nói: “Anh tuyệt đối sẽ không bỏ em một mình. Em không cần phải xen vào những việc này, cho dù là ngồi tù hay bị xử bắn, anh cũng sẽ kéo tên cặn bã này cùng chết.”
Cậu băng bó tốt vết thương cho em trai xong, xoay người đi vào phòng bếp, lấy một con dao sắc bén hơn.
Tay cầm dao của cậu ẩn ẩn phát run.
Cậu chưa bao giờ gϊếŧ người.
Mấy năm nay, cậu cùng em trai lớn lên bằng những đòn roi, trong lòng cậu đã vô số lần có ý niệm gϊếŧ người.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn nhẫn nhịn.
Bởi vì cậu không nỡ bỏ em trai một mình chịu khổ ở trên đời này. Ít nhất phải đợi cậu kiếm đủ tiền chữa khỏi chân cho em trai.
Nhưng hiện tại, không còn cách nào.
Nếu cậu cái gì cũng không làm, bị cảnh sát bắt đi, chờ tên cặn bã kia tỉnh lại, nhất định sẽ đem em trai cậu sống sờ sờ đánh chết.
Nếu không còn đường lui, thì để cho cậu lẻ loi một mình xuống địa ngục đi.
Cậu không có gì sợ hãi cả.
“Dung Trì ---”
Bất thình lình, ngoài phòng vang lên thanh âm thanh thúy của thiếu nữ.
Dung Trì bỗng chốc ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa phòng, thiếu nữ kéo lê một cái chân bị thương, nỗ lực đi về phía cậu.
“Dung Trì, cậu không cần làm điều ngớ ngẩn.” Khúc Yên chịu đựng cơn đau, đi nhanh vài bước đến bên cạnh cậu, đột nhiên rút con dao trong tay cậu ra.
“Cậu thấy hết rồi.” Dung Trì nói ra một câu khẳng định.
Vừa rồi hỗn loạn, cậu không có chú ý tới cô.
Cô đứng ở ngoài cửa bao lâu rồi?
“Đứng vậy, tớ đều thấy được.” Khúc Yên không phủ nhận.
Cô lấy ra một cái khăn tay, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông trung niên đang hôn mê, cẩn thận chà lau vân tay ở cán dao.
Cái dao gọt hoa quả kia còn cắm trên chỗ sườn eo người đàn ông, rất có thể là vị trí của thận.
Máu tươi chảy đầy đất, thành một vũng máu đỏ tươi.
Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, hơi thở thoi thóp, hẳn là bị thương rất nặng.
Khúc Yên nghiêm túc lau cán dao gọt hoa quả xong, đem khăn tay nhét trở lại túi của mình.
_______
2/4/2024