“Cậu buông tay ra!” Cả người Dung Trì cứng đờ, dùng sức thả cô xuống mặt đất.
“Lỗ tai cậu càng đỏ a…”
“…” Đối mặt với đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu nữ, Dung Trì chỉ cảm thấy nổi giận.
Ngoại trừ Khúc Sương Sương, cậu vẫn là lần đầu tiền tiếp xúc gần như vậy với nữ sinh.
Trên người cô giống như có một mùi hương thoang thoảng, như là mùi hoa, thơm nhè nhẹ, rất dễ ngửi, lại làm cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Tôi về nhà gọi điện thoại, cậu đến quán mì chờ đi.”
Cậu vừa dứt lời liền sải bước chạy vào một ngôi nhà trệt cũ trong ngõ nhỏ.
Khúc Yên thấy vậy không khỏi cong môi cười.
Hóa ra là một thiếu niên thẹn thùng a.
Cô lê một chân, chậm rì rì đi về phía trước, không có đi vào quán mì, mà là đi theo hướng vào nhà của Dung Trì.
Nhà cậu là tầng trệt của một toàn nhà cũ, cửa nhà đang mở, bên trong tối tăm, từ bên ngoài nhìn vào không rõ lắm.
Khúc Yên đang muốn bước tiếp về phía trước, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chửi tức giận của một người đàn ông ---
“Mày nói cái gì? Không có tiền?! Tao nuôi một phế vật như mày có ích gì!”
Người đàn ông trung niên sắc mặt đỏ lên, miệng đầy mùi rượu, giơ cái ghế gỗ lên ném về phía Dung Trì.
Dung Trì nhanh nhẹn mà né qua, thanh âm lạnh băng: “Tôi kiếm tiền là để chữa trị chân cho em trai, không phải cho ông đánh bạc.”
“Thằng nhóc đó bị phế nửa người rồi, còn trị được cái gì?”
Người đàn ông trung niên lục tung mọi ngóc ngách vẫn như cũ không tìm được một đồng nào, tức giận cầm một cây sào phơi đồ hung hăng đập vào đầu cậu bé ngồi xe lăng bên cạnh, mắng: “Đều tại vì mua thuốc cho mày! Từ khi mày sinh ra, đã lãng phí biết bao nhiêu tiền của tao! Hả? Nói đi!”
Một đòn này của ông ta, cậu bé đột nhiên không kịp phòng ngừa, tức khắc vỡ đầu chảy máu, máu tươi đỏ thắm từ đỉnh đầu chảy xuống, đọng lại trên lông mi.
“Ông dám đánh em ấy!” Dung Trì không kịp ngăn lại, tức giận đến đôi mắt đỏ lên, tiến lên vặn cánh tay người đàn ông, “Tôi hôm nay liều mạng với ông!”
Người đàn ông trung niên này thời trẻ là quyền vương, từng lấy đai vàng.
Hiện giờ nghèo túng, nhưng sức lực vẫn còn đó, ông ta trở tay bắt lấy Dung Trì, hung hãn ném cậu xuống mặt đất.
“Mày con mẹ nó thằng chó không có giáo dục! Tao là cha mày mà mày cũng dám đánh!”
Người đàn ông mắng thật sự khó nghe, tùy tay lấy một cái gạt tàn thuốc, vung về phía cậu bé trên xe lăng, “Hôm nay tao phải đánh chết hai thằng bây, xem ai dám quản! Tao đánh con tao thì đâu có gì sai!”
Mắt thấy gạt tàn thuốc sắp đập về phía cậu bé, Dung Trì phi thân nhào qua, ôm lấy eo người đàn ông, liều mạng kéo về phía sau.
“Ông mau dừng tay! Không được đánh em trai tôi!”
“Tao muốn đánh ai thì đánh, mày cút ra cho tao!”
Người đàn ông đá văng Dung Trì, mắt đỏ lên, hung tợn đánh về phía cậu bé trên xe lăng.
Dung Trì lăn ngay tại chỗ, nhanh chóng bò dậy, cậu không kịp nghĩ nhiều, tay với được dao gọt hoa quả trên bàn, nhắm ngay người đàn ông.
“Buông em trai tôi ra!”
Cậu muốn bảo vệ em trai, dao gọt hoa quả cứ vậy đâm tới, người đàn ông trung niên rốt cuộc uống quá nhiều rượu, phản ứng không thể nhạy bén bằng thời trẻ, cũng không biết tránh né.
Xoẹt ---
Một âm thanh ầm ĩ.
Dao nhỏ đâm vào thịt, phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi.
Người đàn ông trung niên ngạc nhiên quay đầu, che lại vị trí sau eo: “Mày, mày dám đâm tao? Tao muốn mạng của mày!”
Người đàn ông trung niên phát cuồng đánh về phía Dung Trì!
Dung Trì nhanh chóng lui về phía sau, người đàn ông ngã ra trước, đập thật mạnh xuống mặt đất, hai mắt chuyển động, cuối cùng ngất đi.
“Anh, anh…” Cậu bé trên xe lăn hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói, “Ông ấy, ông ấy chết rồi sao?”
_______
2/4/2024