Chương 61: Ánh Trăng Sáng Của Lão Đại (5)

Khúc Yên trở lại phòng, lật xem tư liệu thế giới này một lần nữa.

Nguyên chủ đã từng cứu hoặc trợ giúp ba thiếu niên, ngoại trừ Lục Cảnh Diệu, còn có hai người khác.

Thừa dịp hôm nay thứ Bảy, buổi chiều không có tiết học, cô liền dứt khoát đi gặp một người khác a.

“Tiểu Thất, giúp ta tra người này một chút…” Khúc Yên gọi hệ thống trợ thủ xuyên nhanh tiểu Thất ra, nói: “Dung Trì, bây giờ cậu ta ở chỗ nào?”

“Được ký chủ, tôi lập tức đi tra.”

Tiểu Thất rất nhanh nói ra một cái địa chỉ.

Khúc Yên đi ra ngoài.

Cô đón xe đến vùng ngoại ô, một chỗ chân núi.

Phía trước chỗ đó không xa, hai chiếc xe thể thao cải tiến rất ngầu đang xếp cạnh nhau.

Một nhóm nam nữ thanh niên ăn mặc theo phong cách tiền vệ tụ tập ở xung quanh, huýt sáo kêu to---

“Mark, làm tên kia nằm sấp đi!”

“Tôi nhổ vào! Anh Trì mới là thần thoại đua xe!”

“Anh Trì tuyệt đối đừng nương tay, gϊếŧ chết Mark!”

Thiếu niên được gọi là anh Trì --- Dung Trì đứng bên cạnh xe thể thao, cả người ăn mặc đơn giản, áo phông đen cùng quần jean rách, dáng người cao ráo.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của cậu không để lộ biểu cảm gì, nhưng trên đôi mắt hẹp dài lại chứa khí tức lạnh lùng.

“Dung Trì! Cậu đừng cho là cậu thắng chắc, lão tử lần này ép chết cậu!” Người khác đang đứng bên cạnh xe thể thao, nhuộm tóc vàng, trên cổ mang một chiếc vòng hình đầu lâu bằng bạc, tên là Mark, ngậm lấy điếu thuốc rồi hét lên.

“Phải không?” Dung Trì lạnh lùng nhíu mày, mở cửa xe ngồi vào, rồi hạ cửa sổ xe xuống, bình thản nói ra bốn chữ: “ Lát nữa đừng khóc.”

“Mẹ kiếp! Lão tử chơi chết cậu!” Mark giận phun ra một ngụm khói, nhét bạn gái ngồi vào ghế lái phụ, mình cũng lên xe.

Dung Trì luôn luôn độc lai độc vãng, từ trước đến giờ không mang bạn gái.

*độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi.

Không có cô gái nào dám chọc cậu, chỉ dám ở một bên vụиɠ ŧяộʍ nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ.

Dung Trì đang muốn khóa xe lại, đột nhiên có người mở cửa ghế lái phụ, tự tiện ngồi xuống.

“A a a! Ai đây? Cô ta làm sao dám!” Đám con gái bên cạnh bất mãn kêu to.

Dung Trì quay đầu, đối diện với một đôi mắt trong veo, sáng như ánh sao.

“Này, bạn học Dung, chào cậu!” Khúc Yên thoải mái lên tiếng chào hỏi.

“Tại sao cậu ở chỗ này?” Dung Trì nhíu nhíu mày, không che dấu vẻ chán ghét, “Tôi đã cảnh cáo cậu, bớt đi trêu chọc tôi. Cậu có phải hay không muốn ăn đòn?”

“Cùng con gái nói chuyện thô lỗ như vậy là không tốt đâu.” Khúc Yên lắc đầu, cười híp mắt nói, “Cậu dẫn tôi cùng đi đua xe đi? Nếu như cậu từ chối, tôi sẽ báo cảnh sát a, để các chú cảnh sát bắt các người đua xe trái phép.”

Giọng nói của cô ôn nhu mềm mại, nghe không giống như đang uy hϊếp chút nào.

Nhưng tay cô cầm điện thoại quơ qua quơ lại, như thể sẽ gọi cảnh sát bất cứ lúc nào.

Ánh mắt Dung Trì sắc lạnh, nhếch môi nói: “Được thôi, chính cậu muốn tìm chết, tôi thành toàn cho cậu.”

Cậu không để ý đến cô nữa, hết sức chăm chú chuẩn bị tranh tài.

Điểm xuất phát sẵn sàng, trọng tài vừa thổi còi, vừa vung cờ màu xuống, trận đua chính thức bắt đầu---

Ánh mắt Dung Trì ngoan lệ mà chuyên chú, chân đạp chân ga, giống như mũi tên, mau chóng lao về phía trước!

Bên cạnh chiếc xe thể thao của Mark nhanh chóng đuổi theo kịp, cố ý quẹt vào thân xe của cậu, rồi lao tới trước đầu xe của cậu.

Thái độ khıêυ khí©h, hết sức rõ ràng mà phách lối.

Dung Trì coi như không thấy, bám theo đuôi xe đối phương, tới khúc ngoặt, đột nhiên xoay tròn tay lái!

Bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai, cậu ta sử dụng góc độ cực kì nguy hiểm để bẻ cua.

“Oa a… thật lợi hại!” Khúc Yên một bên nắm chặt tay cầm trên khung cửa xe, một bên kinh hô.

Liên tục mấy cái ngoặt, Dung Trì đã đem đối phương bỏ lại phía sau.

Thực lực cách xa, cao thấp rõ ràng.

“Cậu phải thắng.” Khúc Yên khích lệ nói: “Không hổ danh là thần thoại đua xe trẻ tuổi, danh xứng với thực.”

Cô đang khen cậu, thì thấy sắc mặt Dung Trì hơi đổi một chút, xe rung chuyển lạ thường.

______

26/3/2024