Chương 42: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (42)

Bạc lão gia tử cũng không để ý, xua tay nói: “Thiến Thiến, con qua đây.”

Một cô gái trẻ tuổi đang đứng yên tĩnh một bên, nghe vậy tiến lại gần, lễ phép nói: “Bạc gia gia, cháu ở đây.”

*Chữ ‘gia gia’ đáng lẽ phải dịch ra là ông, mà trong trường hợp này nghe kỳ quá nên tui xin phép để là ‘gia gia’ luôn nhe.

Bạc lão gia tử nhẹ nhàng đẩy cô ta về phía trước mặt Bạc Tư Yến: “Tư Yến, đây là con gái thứ hai của chú Lý, tên Lý Thiến Thiến. Con bé mới du học Anh về, có học thức có tu dưỡng, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, rất thích hợp với cháu.”

Bạc Tư Yến nghe xong không khỏi cười: “Ông nội à, ông có phải là già quá rồi hay không vậy! Cứng rắn nhét một người phụ nữ khác cho cháu, ông cảm thấy cháu sẽ nghe theo sao?”

Bạc lão gia tử lúc còn trẻ tuổi khá quyết đoán, về già ngược lại có chút tùy hứng, trực tiếp ra lệnh: “Ta mặc kệ cháu có nghe hay không! Tóm lại, cháu muốn quen bạn gái, ta giới thiệu cho cháu một người môn đăng hộ đối, một cô gái trong sạch.”

Khúc Yên nghe đến đó, cũng cười.

Bạc lão gia tử trừng cô một cái: “Nha đầu, cô cười cái gì? Có hiểu lễ phép hay không?”

Khúc Yên ho nhẹ một tiếng, nhịn cười trả lời: “Lão gia tử, lần đầu gặp mặt, không kịp chuẩn bị lễ vật cho ngài thật ngại quá, nhưng mà cháu muốn tặng ngài một câu.”

“Câu gì?”

“Đại Thanh đã mất.”

*Từ này là một từ thông dụng trên Internet hiện nay, thường được dùng để mô tả hành vi không tìm hiểu về một sự kiện cho đến một thời gian dài sau khi nó xảy ra, thường để phàn nàn về sự thiếu nhạy cảm của một số người đối với các chủ đề nóng và nhận thức được nó một cách muộn màng. Đó là một cách sử dụng tương đối phổ biến, đó là "Cái gì, nhà Thanh đã chết". trích Baidu

Khúc Yên nói rất chững chạc đàng hoàng…

Bạc Tư Yến nghe vậy cười ra tiếng, sờ sờ đầu cô: “Nghịch ngợm.”

Bạc lão gia tử tức giận đến mức mặt già đỏ lên: “Nha đầu quê mùa! Đúng là xuất thân từ một gia đình nhỏ, không có giáo dục! Tư Yến, cháu nghe cho rõ, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cháu cùng người phụ nữ đã từng ly hôn này kết hôn!”

Bạc Tư Yến nhíu mày: “Cho dù ông không đồng ý thì sao?”

Bạc lão gia tử tức giận ‘hừ’ một tiếng: “Cháu đừng tưởng sẽ cưới được một người phụ nữ từng ly hôn vào Bạc gia!”

“Cháu muốn cưới, người ta còn chưa nhất định muốn gả kìa.” Bạc Tư Yến liếc mắt nhìn Khúc Yên.

Trong điều kiện hẹn hò mà cô từng nói, điều thứ hai chính là chỉ yêu nhau, không kết hôn.

Khúc Yên gật gật đầu với anh.

Không sai, không gả.

“Cái này là thủ đoạn lừa gạt đàn ông thôi, cháu cũng tin?” Bạc lão gia tử nhìn Khúc Yên càng ngày càng không vừa mắt, nha đầu này chắc chắn đã dùng thủ đoạn để lừa gạt cháu ông.

Cái gì mà không muốn gả chứ, ông không tin!

Bạc gia của ông, gia tiếng hiển hách, cực kỳ giàu có, biết bao nhiêu người phụ nữ tìm đủ mọi cách để được gả vào.

Cô không muốn gả?

Có quỷ mới tin!

“Yên, chúng ta đi.” Bạc Tư Yến dắt tay Khúc Yên, dứt khoát quay người rời đi.

“Anh mới kêu em là gì?” Khúc Yên nhỏ giọng hỏi.

“Yên.” Anh thấp giọng cảnh cáo nói, “đừng nghĩ đến việc ép anh gọi em bằng mấy cái biệt danh buồn nôn kia.”

“Hì hì, em không vội, cũng có chút tiến bộ rồi nha, sớm muộn gì anh cũng sẽ gọi em như thế kia thôi.” Khúc Yên cười cười lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Hai người vừa cười nói, vừa đi ra ngoài phòng, hoàn toàn không bị Bạc lão gia tử đang phẫn nộ ảnh hưởng.

Bạc lão gia tử nhìn thấy cảnh này, tức giận đến đỏ mặt tía tai, dùng sức ném cái nạng trong tay đi, phẫn nộ quát: “Thằng cháu bất hiếu này, đứng lại cho ta!”

Ông còn không đến mức sẽ đánh một tiểu nha đầu, ông chính là ném vào lưng của Bạc Tư Yến.

Bạc Tư Yến đang cùng Khúc Yên nói chuyện, cảm giác sau lưng có tiếng xé gió, đang muốn ứng đối, nhưng Khúc Yên lại nhanh hơn anh.

“A Yến, cẩn thận!” Cô tựa hồ không kịp suy nghĩ, sốt ruột bảo vệ anh, cấp tốc đẩy anh một cái, làm anh tránh khỏi cái nạng kia.

Lúc cô đẩy anh, bước chân loạng choạng, lảo đảo mà nghiêng về phía trước hai bước, cái nạng ‘bành’ một tiếng đập mạnh vào đầu cô!

Lực đạo của Bạc lão gia tử không mạnh, nhưng cán gậy được chế tác bằng vàng, điêu khắc hình rồng, khi đập vào đầu cô phát ra âm thanh chấn động, làm người ta kinh hãi.

Khúc Yên trước mắt biến thành màu đen, miễn cưỡng nhìn về vị trí của Bạc Tư Yến: “A Yến, anh, anh không sao chứ?”

“Anh không sao!” Bạc Tư Yến lập tức đỡ lấy cô.

“Vậy là tốt rồi…” Sắc mặt cô tái nhợt, mi mắt run rẩy, nhắm mắt hôn mê bất tỉnh.

_______

11/3/2024