Chương 39: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (39)

Hai người từ nhà hàng đi ra, trở về xe.

Khúc Yên hỏi anh: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”

Bạc Tư Yến trả lời: “Anh dẫn em đễn một chỗ đặc biệt.”

Khúc Yên hiếu kỳ: “Nơi nào vậy?”

“Đến nơi rồi em sẽ biết.”

Bạc Tư Yến không cho cô đáp án, Khúc Yên ‘hừ’ một tiếng: “Cố lộng huyền hư.”

*Cố lộng huyền hư (cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện)

Trong nội tâm cô có chút hiếu kỳ, hôm nay dù sao cũng là ngày đầu tiên bọn họ chính thức hẹn hò, anh sẽ đưa cô đi đâu?

Nhà hàng cao cấp, bữa tối ánh nến?

Khu vui chơi, ngồi đu quay?

Hay có lẽ là, lêи đỉиɦ núi nhìn cảnh đêm?

Khúc Yên ôm trong ngực lòng hiếu kỳ, tràn đầy phấn khởi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe…

Xe đi càng ngày càng xa, từ trung tâm thành phố phồn hoa, dần dần tiến vào một thế giới khác.

“Nơi này là khu dân nghèo trong truyền thuyết sao?” Khúc Yên kinh ngạc hỏi.

Trước đây cô đã từng nghe nói thành phố này từng có một khu vực xám xịt, không ai quan tâm đến bất cứ điều gì.

Ở mười mấy năm trước, khu vực này có một cái tên, gọi là làng chơi.

Không chỉ có kỹ nữ, mà còn những tình trạng hỗn loạn như đánh bạc, buôn lậu, xã hội đen, tranh giành địa bàn…

Hình như hồi nhỏ Bạc Tư Yến lớn lên ở đây.

“Anh dẫn em tới thăm nơi anh trưởng thành sao?” Khúc Yên hỏi.

“Để cho em xem, anh rốt cuộc là ai.” Giọng nói Bạc Tư Yến hời hợt, “tránh cho em về sau hối hận bản thân nhìn nhầm người.”

Chiếc xe Bugatti Veyron dừng lại ở đầu hẻm nhỏ cũ nát, lộ ra mười phần không hợp nhau.

Ven đường mấy đứa nhỏ ăn mặc bẩn thỉu thò đầu ra nhìn với ánh mắt tò mò.

“Xuống xe đi.” Bạc Tư Yến giúp Khúc Yên mở cửa xe.

“Trước đó, anh cũng giống bọn nhóc đó.” Bạc Tư Yến chỉ chỉ mấy đứa nhỏ kia, “ở ngoài đường lăn lộn, thời điểm lớn hơn một chút, liền đi khắp nơi bán thuốc lá cho những kẻ đánh bạc.”

Khúc Yên nhìn thấy mấy đứa nhỏ kia đều gầy yếu, da ngăm đen, mặc quần áo rẻ tiền, khó có thể tưởng tượng rằng Bạc Tư Yến khi còn nhỏ là như vậy.

“Khi đó anh ở cùng với ai?” Khúc Yên hỏi.

“Mẹ anh.” Bạc Tư Yến dắt tay cô, kéo cô đi vào ngõ nhỏ, vừa đi lên cầu thang của một tòa nhà cũ vừa nói: “Vào lúc mười bốn tuổi, anh và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Bọn anh sống ở tầng năm của tòa nhà này.”

Đi đến lầu năm, Khúc Yên nhìn thấy trên cửa hai căn phòng đối diện cầu thang có dán lệnh bài màu hồng kỳ lạ.

Trên đó lần lượt viết ‘quân tới nhạc’ và ‘hoan tình ổ’.

Cô bỗng nhiên hiểu rõ, đây là nơi kỹ nữ làm việc…

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn anh tuấn bên cạnh.

Bạc Tư Yến sắc mặt hờ hững, ánh mắt đảo qua lệnh bài hồng kia, nhẹ giọng nói: “Vào thời điểm mẹ anh muốn ‘làm việc’, liền kêu anh xuống lầu, tự mình tìm chỗ nào đó chơi. Có khi bà ấy ‘làm việc’ suốt cả đêm, anh phải ngủ trên ghế dài bên đường.”

Trái tim Khúc Yên thắt lại, cô cảm thấy hơi đau.

Cô nắm chặt tay của anh, nhẹ giọng nói: “Đều đã qua, hiện tại anh sống rất tốt.”

“Không, Khúc Yên, anh dẫn em tới không phải để em thương cảm anh.”

Bạc Tư Yến đảo mắt và nhìn cô thật sâu: “Anh muốn để cho em thấy rõ rằng anh không phải xuất thân là tầng lớp thượng lưu, giàu có như em nghĩ.”

Anh trầm giọng nói: “Bắt đầu từ năm mười tuổi, anh tham gia xã hội đen đi trộm cắp thậm chí ẩu đả đánh nhau. Mười hai tuổi, mẹ anh chết đi, anh một mình sống trong căn phòng này, vì sống sót cái gì anh cũng đã làm.”

Khúc Yên an tĩnh lắng nghe.

Cô một mực nắm chặt bàn tay anh, không buông.

“Mười bốn tuổi, người Bạc gia tìm được anh, xét nghiệm DNA, xác nhận anh là con riêng của Bạc gia lưu lạc bên ngoài.”

Bạc Tư Yến nở một nụ cười tự giễu: “Cha anh sớm đã quên ông ta đã từng ở bên ngoài có một mối tình với một cô gái trẻ tuổi nghèo khó. Là mẹ anh trước khi chết, gửi một phong thư đến Bạc gia, trùng hợp bị ông nội anh nhìn thấy, về sau anh mới có một cuộc sống bình thường.”

_______

10/3/2024