“Anh…” Khúc Yên phát giác được nguy hiểm, cẩn thận lui về phía sau, “Anh đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn em.”
Tiếng nói của anh chưa dứt, bàn tay đặt trên eo của cô, dùng lực một chút đem cô kéo vào trong ngực.
Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống môi cô.
Khúc Yên khẽ run lên.
Thật nóng.
Toàn thân anh đều nóng.
“Ưm… anh thả em ra trước đi…” Khúc Yên cảm thấy, lần này cùng lần trước không giống nhau.
Cảm giác mất kiểm soát này, làm cô có chút bất an.
Cô ở trong ngực anh vặn vẹo giãy giụa không được, liền gọi cả tên lẫn họ anh: “Bạc Tư Yến, ưm… anh thả em ra đi…”
“Chớ lộn xộn.” Giọng nói của anh càng ngày càng khàn khàn, ánh mắt như lửa, chăm chú nhìn cô, “Trêu chọc anh nhiều lần như vậy, cái hậu quả này, là em nên tiếp nhận.”
Dứt lời, anh liền hôn cô.
Ở ghế sau xe, nhiệt độ không khí dần cao, thật là kiều diễm lại có chút xấu hổ.
Khúc Yên ban đầu còn có thể chống cự giãy giụa một chút, càng dần dần về sau liền bắt đầu từ bỏ.
Người đàn ông này quá biết hôn…
Vì sao kỹ năng hôn môi của anh lại tốt như vậy?
Mãnh liệt hung ác, nhưng lại tức thời ôn nhu, điều khiển tiết tấu, nuốt chửng linh hồn cô.
“Yến thiếu.” Bánh xe chạy qua cái hố, thân xe chấn động, Khúc Yên đột nhiên tỉnh táo lại, nắm lấy bàn tay to lớn đang dần trượt xuống phía dưới của mình, “không được đâu!”
Trên trán Bạc Tư Yến có một tầng mồ hôi mỏng.
Đôi mắt anh sâu thẩm như ngọn lửa đêm, ánh mắt rơi vào trên người cô, đều như muốn đốt cháy luôn cả cô vậy.
Khúc Yên miễn cưỡng duy trì được lý trí, mềm nhũn nói: “Bây giờ không được.”
Bạc Tư Yến thông minh như vậy, anh lập tức hiểu ý cô.
“Ngày mai, đi làm thủ tục ly hôn.” Anh khàn giọng, ra lệnh.
Khúc Yên nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh ra, sửa sang lại váy áo xốc xếch của mình, mỉm cười nhìn anh: “Anh đã nói anh không quan tâm em có ly hôn hay không mà?”
“Nghe lời.” Anh duỗi ra hai ngón tay thon dài, véo nhẹ cằm cô, vuốt ve đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của cô: “Còn mang thù, anh sẽ đánh mông em.”
“Được, nếu là anh yêu cầu em ly hôn, vậy anh phải đáp ứng em hai điều kiện.” Khúc Yên chớp chớp đôi mắt ướt mềm, giơ hai ngón tay trắng nõn lên.
“Nói nghe một chút.”
“Thứ nhất, anh phải cưng chiều em vô điều kiện, mặc em làm gì làm, mặc em ‘bắt nạt’ anh.”
Bạc Tư Yến nhíu mày: “Thứ hai?”
“Thứ hai, chũng ta không kết hôn chỉ yêu đương. Cho đến khi một trong hai chúng ta chán, yêu người khác hoặc chết.”
Khúc Yên nghiêm túc nhìn anh, bổ sung, “Nếu như anh đáp ứng, liền không thể đổi ý.”
“Điều thứ nhất thì cũng thôi đi, điều thứ hai là vì cái gì?”
“Bởi vì…”
Khúc Yên cảm thấy trong lòng hơi đau, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, cô giả vờ thoải mái nói: “Bởi vì em đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, và em không bao giờ muốn kết hôn lần nữa.”
Sự thật là, cô cũng không biết sau khi bản thân hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể ở lại thế giới này sống hết quãng đời còn lại hay không.
Dựa theo tình huống trong quá khứ, có khi có thể, có khi không thể.
Cô hỏi hệ thống trợ thủ tiểu Thất, tiểu Thất trả lời là “Căn cứ vào tình huống cụ thể của thế giới đấy mà đưa ra quyết định.”
Nói tương đương không nói.
“Được.” Bạc Tư Yến trầm thấp nói, “Không kết hôn, chỉ yêu nhau.”
Khúc Yên rủ bỏ sương mù trong lòng, cong môi nở nụ cười: “Yến thiếu, vậy chúng ta ước định cẩn thận, muốn chính thức bắt đầu mối quan hệ yêu đương này chưa?”
“Gọi tên anh.” Anh cúi đầu ở trên môi cô cắn nhẹ một cái, “Cho phép em gọi anh là anh Yến.”
“Không muốn.”
Khúc Yên rất kén chọn, cô muốn một cái biệt danh độc nhất vô nhị, “Đã có từng gọi anh là A Yến, Yến Yến chưa? Yến bảo bối nữa?”
“Em gọi buồn nôn như vậy, anh bây giờ sẽ đổi ý.” Bạc Tư Yến uy hϊếp cô, “Không cho phép em kêu cái gì đó bảo bối.”
“Vậy thì A Yến.” Khúc Yên bỗng nhiên cười ranh mãnh với anh, “Nhưng mà, anh phải gọi em là bảo bối.”
Bạc Tư Yến không để ý đến cô.
Khúc Yên ‘hừ’ một tiếng: “Vậy em cũng đổi ý, ngày mai không ly hôn. Ngược lại, Phó Đình Xuyên nói muốn hẹn hò lại với em, nói không chừng ở chung một đoạn thời gian, em sẽ phát hiện anh ta kỳ thật cũng không tệ?”
Bạc Tư Yến nguy hiểm mà nheo lại con mắt, một tay nhẹ bóp thịt mềm bên hông cô, “Em nói lại lần nữa xem?”
_______
11/2/2024