Cùng lúc đó, Bạc Tư Yến vừa tiến vào nhà hàng, đứng ở phía trước cửa sổ sát đất, nhìn ra đôi nam nữ phía bên ngoài.
Đôi mắt đen lạnh lùng của anh chợt nheo lại.
Sau lưng, cô gái cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Yến thiếu, chúng ta không tìm chỗ ngồi sao?”
Bóng lưng Bạc Tư Yến tuấn mỹ mà lạnh lùng, không để ý đến cô gái.
Ánh mắt của anh khóa chặt trên người Phó Đình Xuyên cách đó không xa.
Chỉ thấy Phó Đình Xuyên ôm Khúc Yên nhìn cô thật lâu, do dự mấy lần, rồi cúi đầu muốn lén hôn lên đôi môi hồng hào của Khúc Yên.
Bạc Tư Yến nhìn thấy động tác của anh ta, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, quay người liền đi ra khỏi nhà hàng.
“Yến thiếu! Yến thiếu…”
Cô gái kia la lên gọi anh.
Bạc Tư Yến cũng không quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Cô cứ ăn đi, giấy tờ tôi sẽ kí.”
“Không phải vấn đề giấy tờ, Yến thiếu…”
Cô gái tức giận giậm chân, cũng không dám đuổi theo anh, cô ta hận muốn chết.
Cô ta hiếm có một cơ hội được làm quen Yến thiếu, cứ như vậy đổ vỡ!
Người phụ nữ uống say kia rốt cuộc là ai?
Bạc Tư Yến sải chân dài, bước đi rất nhanh, chỉ chốc lát liền đến vị trí Phó Đình Xuyên đang đứng.
“Phó thiếu.” Anh lạnh lùng mở miệng nói.
Phó Đình Xuyên giật mình!
Anh nhìn Khúc Yên mê mẩn, đang muốn lén hôn một cái, liền bị tiếng nói giống như nước lạnh giội tỉnh.
“Yến, Yến thiếu?” Phó Đình Xuyên ngẩng đầu lên, mang theo một chút địch ý không thể che giấu được, “Anh có chuyện gì không?”
“Khúc Yên uống say.” Khuôn mặt tuấn tú của Bạc Tư Yến không có độ ấm, lãnh đạm trần thuật lại sự thật.
“Đúng rồi, em ấy uống say, cho nên tôi đang chuẩn bị đưa em ấy về nhà.” Phó Đình Xuyên theo bản năng ôm chặt người trong ngực, đề phòng nói.
“Anh là muốn đưa cô ấy về nhà, hay là ở giữa đường phố sàm sở cô ấy?” Bạc Tư Yến không chút lưu tình đâm thủng cử động vừa nãy của anh ta.
“Tôi…” Phó Đình Xuyên không hiểu sao chột dạ, nhưng anh ta nghĩ lại, anh ta là chồng hợp pháp của Khúc Yên, anh ta có cái gì phải sợ!
Phó Đình Xuyên đứng thẳng lưng, mạnh dạn tuyên bố: “Coi như tôi ở bên đường hôn em ấy, cũng không thể coi là sàm sở được, tối đa chỉ có thể xem là tình thú vợ chồng.”
Khóe môi Bạc Tư Yến cong lên thành một vòng cung, lạnh lùng nói: “Anh đã bao giờ tôn trọng ý muốn của cô ấy chưa?”
“Em ấy…” Phó Đình Xuyên cúi đầu, nhanh chóng liếc nhìn cô gái trong ngực.
Nếu như cô thanh tỉnh, chắc chắn không muốn.
Nhưng, thì tính sao?
Cô là vợ của anh ta, anh ta có quyền làm những chuyện thân mật với cô.
“Em ấy đương nhiên nguyện ý.” Phó Đình Xuyên kiên định nói.
“Ừm?... cái gì nguyện ý?” Khúc Yên bị bọn họ đánh thức, nhập nhèm mà mở mắt ra, phát hiện hai người đàn ông đang giằng co.
Cô kỳ quái hỏi: “Các người đang nói cái gì?”
“Em đã tỉnh, chúng ta về thôi.” Phó Đình Xuyên ôn nhu nói.
“Anh thả tôi xuống trước đi.” Khúc Yên thoáng tỉnh rượu một chút, tránh thoát từ trong ngực anh ta.
Cô liếc nhìn Bạc Tư Yến, lại liếc nhìn Phó Đình Xuyên, giữa hai người đàn ông tựa hồ có bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Cô hướng về phía bọn họ xua tay nói: “Tôi tự lái xe trở về căn hộ, hai người không cần tiễn tôi.”
“Yên Yên! Đợi đã!”
Phó Đình Xuyên đuổi theo, bắt lấy cổ tay của cô.
Anh ta kiên trì nói: “Để anh đưa em về đi!”
Khúc Yên nhăn đầu lông mày, cổ tay đáng thương của cô a, hôm qua mới bị dây thừng trói chặt đến siết ra máu, hôm nay lại bị nắm chặt.
“Yên Yên, em đừng tùy hứng. Đêm nay em uống nhiều rồi, một mình em đi không an toàn.” Phó Đình Xuyên không có chú ý đến cô đang khó chịu, nắm chặt tay của cô, chỉ sợ cô chạy đi, “Chúng ta là cùng nhau tới ăn cơm, anh muốn tiễn em về nhà an toàn.”
Khúc Yên vì đau mà thấp giọng ‘hừ’ một tiếng: “Anh buông tôi ra trước…”
Phó Đình Xuyên ngược lại nắm chặt hơn.
Anh ta liếc nhìn Bạc Tư Yến đứng một bên, chỉ sợ anh cùng anh ta muốn cướp người, trong lòng hoảng hốt, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt.
“A…” Khúc Yên kêu đau một tiếng, tức giận đang muốn đánh người, lại nghe một âm thanh vang dội vang lên.
Bạc Tư Yến đột nhiên hung hăng đánh lên đầu vai của Phó Đình Xuyên một cái.
Phó Đình Xuyên chịu đựng không được, lùi lại mấy bước, tiện thể cũng buông lỏng tay Khúc Yên.
“Yến thiếu! Anh!” Phó Đình Xuyên phẫn nộ, “Tôi và vợ tôi nói chuyện, anh dựa vào cái gì đánh tôi?”
“Anh không thấy cô ấy đau đến mặt mũi trắng bệch sao?” Bạc Tư Yến thần sắc lạnh lẽo, sâu trong đôi mắt đen của anh có một chút tức giận.
Nếu không phải là nể mặt mũi của Phó lão gia tử, một quyền này của anh cũng sẽ không chỉ đánh vào đầu vai của anh ta, mà là trên mặt.
Đồ vật gì.
Đối với phụ nữ tùy tiện động thủ động cước.
________
8/2/2024