Khúc Yên nghĩ tới hôm nay được đi ăn đồ ăn ngon, ngược lại có chút vui vẻ.
Cô bình thường không có ham mê gì, nhưng đối với mỹ thực rất có hứng thú.
[Bảy giờ tối nay, đừng quên.] Phó Đình Xuyên lại còn nhắn tin nhắc nhở cô.
Khúc Yên không khỏi cười cười.
Thói hư tật xấu của đàn ông a, dễ dàng tới tay sẽ không trân quý, đợi đến khi mất đi lại một mực bám lấy.
Khúc Yên hỏi: [Tên nhà hàng là gì?]
Phó Đình Xuyên lập tức trả lời lại: [Nhà hàng tình nhân phương Tây.]
Khúc Yên nhíu chóp mũi, tên nhà hàng buồn nôn dữ vậy.
Trong mắt cô đột nhiên lóe lên một tia sáng, hiện lên một ý niệm, hì hì nở nụ cười, nhắn tin cho Bạc Tư Yến---
[Yến thiếu, buổi tối tôi cùng Phó Đình Xuyên đi nhà hàng tình nhân phương Tây ăn cơm. Anh có muốn đi hay không?]
Bạc Tư Yến nói chung đang bận, qua rất lâu, mới trả lời cô ba chữ: [Lòng dạ hẹp hòi.] …
*lòng dạ hẹp hòi trong tiếng trung là như này: 心眼儿 [xīnyǎnr] Khúc Yên nhìn tin nhắn anh trả lời, cười ha ha.
Thực sự là người đàn ông thông minh cơ trí.
Hoàn toàn nhìn thấu thủ đoạn của cô.
Đã như vậy, phải xem anh có tiếp chiêu hay không.
Khúc Yên cất điện thoại di động, đi ra ngoài, trước tiên đến cửa tiệm hoa của mình đi lòng vòng, tiếp đó liền dạo phố mua quần áo.
Quần áo của nguyên chủ phần lớn bảo thủ, hiếm có mấy bộ xinh đẹp khiêu gợi.
Đêm nay cô phải ăn mặc thật tốt một phen, để cảnh tu la tràng giữa hai người đàn ông trở nên ‘đẹp hơn’.
Khúc Yên ý đồ xấu mà nghĩ.
…
Bảy giờ tối, Phó Đình Xuyên đúng giờ tới cửa đón cô.
Lúc anh ta thấy cô, đôi mắt sáng lên, thần sắc lộ ra vẻ kinh diễm.
Khúc Yên mặc chiếc váy đen mới mua, vừa cắt xẻ vài chỗ vừa ôm vào cơ thể cô, phác họa ra eo thon của cô, chỗ ngực được thiết kế vải sa mỏng, độ cong như ẩn như hiện, như muốn dẫn dụ như lại ngượng ngùng.
Dưới chân cô mang đôi giày cao gót cùng màu, dây đeo màu đen quấn quanh mắt cá chân trắng nõn của cô, hướng lên là đôi chân trắng nõn nà.
“Em đêm nay…” Tim Phó Đình Xuyên nóng lên, tán dương, “rất xinh đẹp.”
“Cảm ơn.” Khúc Yên không chút nào khiêm tốn nhận lấy lời khen ngợi.
“Tiểu thư xinh đẹp, ta đi thôi.” Phó Đình Xuyên thân sĩ đưa ra cánh tay, ra hiệu cô đặt lên.
Khúc Yên lại không tiếp nhận, tự đi về phía thang máy.
Phó Đình Xuyên lắc đầu cười khổ, cũng không có cách nào, ai bảo anh ta trước đó đối xử với cô lạnh lùng như vậy.
Nhà hàng không xa, lái xe không đến nửa giờ là đến nơi.
Khúc Yên nhìn bốn phía, trang hoàng hoa lệ tinh xảo, trần nhà trên đỉnh cột viền ren và bóng bay, cả gian nhà hàng tràn đầy không khí lãng mạn.
Đến nơi này ăn cơm, tất cả đều là một đôi.
“Mời ngồi.” Phó Đình Xuyên giúp cô kéo ghế ra, “Muốn ăn cái gì? Bò bít tết được không?”
“Được, chín năm phần.” Khúc Yên là một người sành ăn, sẽ không bạc đãi chính mình, không khách khí nói: “Mở một chai rượu vang đỏ, tôi muốn rượu Pháp.”
“Được, tất cả nghe em.” Phó Đình Xuyên đáp ứng hết thảy yêu cầu của cô.
Sau đó không lâu, món ăn được bưng lên.
Khúc Yên một bên vừa ăn một bên vừa đưa mắt quan sát xung quanh, không có bóng dáng của Bạc Tư Yến.
Xem ra, anh không có ý định tiếp chiêu của cô?
Khúc Yên cũng không nhụt chí, không tim không phổi ăn như gió cuốn, hoàn toàn không để ý hình tượng.
Phó Đình Xuyên ngược lại cảm thấy bộ dạng này của cô rất khả ái: “Nhìn em ăn, người ta sẽ cảm thấy rất ngon miệng.”
“Người sống một đời, ăn được ngủ được là tiên.” Khúc Yên ăn no rồi, tâm tình tốt, cười híp mắt nói: “Trước đó tôi ái mộ anh, cho nên không dám ăn tùy tiện ở trước mặt anh. Bây giờ không giống như vậy nữa, tôi muốn ăn như nào thì ăn như thế đó.”
Cô không phải nguyên chủ.
Cô sẽ không vì đàn ông mà hi sinh bản thân, càng sẽ không ủy khuất cầu xin.
“Làm chính em liền tốt.” Phó Đình Xuyên nhìn bộ dáng cô tùy tiện, tinh thần phấn chấn, đáy lòng ẩn ẩn khẽ động.
Vì cái gì anh ta gặp cô một lần, lại cảm thấy cô càng xinh đẹp hơn?
Là bởi vì cô không còn gò bó, hoàn toàn là chính mình, cho nên khiến anh ta động tâm cùng ái mộ sao?
Anh ta bị trách nhiệm gia tộc trói chặt nhiều năm, ngoại trừ lần quen Bạch Giai Ninh kia mà sinh ra phản nghịch, anh ta chưa bao giờ chân chính là chính mình.
“Cạn ly.” Khúc Yên mặc kệ anh ta suy nghĩ cái gì, cô nâng ly rượu vang đỏ lên nói: “Chúc mừng chúng ta hôn nhân tan vỡ.”
Phó Đình Xuyên dở khóc dở cười, “Chúc mừng chúng ta có một tương lai mới, mới đúng.”
Khúc Yên làm vẻ mặt như ‘tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe’ cô ngẩng cổ thon dài lên, uống một ngụm rượu vang đỏ.
Cô không có thói quen uống rượu, nhưng đến thế giới này trải qua quá nhiều kí©h thí©ɧ, lại cản đao ám sát, lại bị bắt cóc, cô cảm thấy mình nên buông lỏng một chút.
Bất tri bất giác, cô uống có hơi nhiều.
_______
6/2/2024