Chương 29: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (29)

“Anh không biết ở thời điểm anh mười tám tuổi, tôi liền thích anh.” Khúc Yên nhẹ giọng nói: “Năm đó, anh còn trẻ và đầy nhiệt huyết, đột nhiên thích đua xe. Mỗi một lần có anh xuất hiện ở bãi đua xe, tôi đều cảm thấy anh như tia sáng rực rỡ khiến tim tôi đập nhanh hơn.”

“Tôi giấu diếm người trong nhà, vụиɠ ŧяộʍ đi đến bãi đua xe nhìn anh tranh tài, vì anh hò hét cổ vũ. Khi anh thắng một trận đấu, so với anh tôi còn vui vẻ hơn.”

“Về sau có một lần, anh vô tình bị lật xe, gãy xương bắp chân nên được đưa vào bệnh viện. Tôi vừa khóc vừa chạy theo phía sau xe cứu thương, chỉ sợ anh xảy ra chuyện.”

“Đoạn thời gian anh nằm viện kia, mỗi ngày anh đều sẽ nhận được một bó hoa bách hợp mà anh thích, anh còn nhớ không? Anh cho rằng là phòng bệnh cao cấp của bệnh viện an bài, nhưng lại không biết là tôi vì anh mà chú tâm lựa chọn…”

“Còn có sinh nhật hai mươi tuổi của anh, anh đã nhận được một món quà bí ẩn phải không? Là quả bóng rổ do ngôi sao cầu thủ mà anh thích nhất ký tặng. Tôi hao tốn rất nhiều sức lực, tìm mọi biện pháp mới lấy được…”

Mỗi một câu một chữ Khúc Yên nói ra, tuy nhẹ nhàng lại đả động nhân tâm.

Bảy năm qua, đó là tâm ý của nguyên chủ, sạch sẽ mà thuần túy.

Chỉ là nguyên chủ trời sinh tính thẹn thùng, có chút hướng nội, không dám gặp mặt thổ lộ.

Nguyên chủ biết được tin tức hai nhà muốn liên hôn, không biết được là có bao nhiêu vui vẻ, hưng phấn ngượng ngùng suy nghĩ, đêm tân hôn cô ấy sẽ tỏ tình với Phó Đình Xuyên.

Nói cho anh ta biết, cô ấy đã yêu anh ta ròng rã bảy năm!

Chỉ là nguyên chủ không ngờ tới, đêm tân hôn Phó Đình Xuyên căn bản là không có về nhà, ở bên ngoài uống say đến không biết gì.

“Phó Đình Xuyên, những lời này tôi đã sớm muốn nói với anh.” Khúc Yên thở dài, “Nhưng bây giờ, đã sớm không còn ý nghĩa nữa.”

“Không, sao lại không có ý nghĩa?” Phó Đình Xuyên bỗng nhiên tiến lên, cầm tay cô, trong mắt lóe lên tia sáng xúc động cùng mãnh liệt, “Trước kia là anh vô tri, không có nghiêm túc tìm hiểu em. Khúc Yên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Ít nhất hãy cho nhau một cơ hội để hiểu nhau hơn.”

“Muộn rồi.” Khúc Yên lắc đầu.

Nguyên chủ cũng sẽ không trở lại nữa.

Điều cô có thể làm cho nguyên chủ là làm dịu lại oán hận cùng chấp niệm trong linh hồn nguyên chủ, để nguyên chủ có thể đầu thai mà không cần lo lắng gì.

“Không muộn, chúng ta còn chưa có chính thức ly hôn, chúng ta vẫn là vợ chồng danh chính ngôn thuận.” Phó Đình Xuyên trong lòng dâng lên nhiệt huyết kích động, phảng phất như anh ta quay trở lại thời niên thiếu, anh ta gắt gao nắm lấy tay cô, “Khúc Yên, chúng ta thử một lần! Chỉ một lần, được không?”

Khúc Yên nhíu mày, tay bị nắm đau, “Trước tiên anh buông tay, tay tôi đau.”

“Xin lỗi em.” Phó Đình Xuyên lập tức buông ra, nhướn mày, cười nói: “Chúng ta ngày mai bắt đầu hẹn hò lại được không? Em muốn đi nơi nào? Anh dẫn em đi nhà hàng Tây nổi danh nhất thành được không?”

Khúc Yên không muốn để ý đến anh ta.

Người này, nghe không hiểu tiếng người sao?

Bất quá, hệ thống còn chưa có nhắc nhở cô là nhiệm vụ hoàn thành, cô liền tạm thời đáp ứng trước.

“Được, ngày mai lại nói. Anh đi nhanh một chút, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô đuổi người.

“Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, tối mai bảy giờ, anh đến đón em.” Phó Đình Xuyên nhìn cô một chút, bộ dáng cô buồn ngủ nhắm mắt lại, xinh đẹp mà lười biếng.

Anh ta thật sự là chưa bao giờ nhìn kĩ cô.

Hóa ra cô lại đẹp đến như vậy.

Giống con mèo, cũng giống hồ ly.

Phó Đình Xuyên lại nhìn cô một hồi, quan tâm mà giúp cô tắt đèn, mới quay người rời đi.

*

Khúc Yên ngủ một giấc đến hừng đông, xóa đi mệt mỏi tối hôm qua, tinh thần phấn chấn dậy đi tắm.

Cô cũng không biết, tối hôm qua bên ngoài tiểu khu, có một người đàn ông ngồi trên chiếc Maserati, một mực chờ Phó Đình Xuyên đi ra, mới rời khỏi.

_______

6/2/2024