Bên ngoài xưởng sửa xe bỏ hoang, một chiếc xe thể thao Maserati màu đen đậu ở đó.
Bạc Tư Yến vì mau chóng chạy đến, không có để tài xế lái xe mà tự mình lái xe thể thao một đường chạy nhanh đến.
Anh đem Khúc Yên ôm vào ghế lái phụ, cúi người thay cô cài dây an toàn.
“Cảm ơn.” Khúc Yên nghịch ngợm lại gần, hôn nhẹ lên môi anh một cái.
Động tác của cô rất nhẹ, giống như lông vũ lướt qua, câu dẫn người ta vẫn chưa thỏa mãn.
Bạc Tư Yến ánh mắt tối sầm lại, dưới bụng đột nhiên dâng lên cảm giác nóng bừng.
Bàn tay vốn đang đặt ở nút cài dây an toàn của anh chuyển qua bóp lấy eo thon của cô, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi của cô!
“Ưm… anh…” Khúc Yên bất ngờ.
Mỗi lần đều là cô trêu chọc anh, lần này là lần đầu tiên anh chủ động.
Dục niệm của đàn ông đến quá mãnh liệt, nửa ép lên người cô, hung hăng cướp lấy ngọt ngào của cô.
Nụ hôn của anh cũng giống như con người của anh vậy, cất giấu bên dưới vẻ ngoài lạnh lùng đó là ngọn lửa hoang dã hung hãn, một khi lửa cháy, liền khiến người khó mà chống đỡ…
Khúc Yên bị anh hôn đến trong đầu trống rỗng, hai tay mảnh khảnh nắm chặt cổ áo anh, hàm hồ kháng nghị: “Anh đè tôi rồi, đau chân…”
Không gian ở chỗ ngồi ghế lái phụ bên trong xe thể thao có hạn, cô lại yếu ớt, đυ.ng một cái liền hô đau.
Bạc Tư Yến khẽ cắn bờ môi cô, thấp giọng nói: “Cô sợ đau như thế, Phó Đình Xuyên đối với cô như thế nào?”
Trong mắt Khúc Yên hơi nước mông lung, bờ môi hơi sưng đỏ, bộ dáng mê mang.
Một lát sau, cô mới nghe hiểu ý tứ của anh.
“Anh nói gì đấy?” Khúc Yên tiếng nói nhu thuận, tò mò hỏi: “Anh sẽ không phải là ăn giấm của Phó Đình Xuyên chứ?”
Bạc Tư Yến ánh mắt u ám, ngọn lửa đen tối trong lòng anh lờ mờ sắp cháy.
Anh không có trả lời, môi mỏng khẽ mím tạo nên đường cong đẹp mắt.
“Thật sự ghen à?” Đầu ngón tay Khúc Yên ở trên cổ áo sơ mi hơi nhăn của anh vuốt nhẹ một chút, cong môi nở nụ cười, “Nếu như tôi nói, tôi và Phó Đình Xuyên kết hôn một năm, nhưng cái gì cũng chưa có xảy ra. Anh có tin không?”
Bạc Tư Yến cong đôi môi mỏng có chút giễu cợt, đứng dậy lùi ra, đóng cửa xe cho cô rồi ngồi vào ghế lái.
“Anh không tin sao?” Khúc Yên nhìn thái độ của anh, liền biết anh căn bản không tin.
Cũng đúng, ai sẽ tin tưởng một cặp vợ chồng kết hôn một năm trời, cả tay đều chưa nắm qua, chứ đừng nhắc tới hôn môi cùng phát sinh quan hệ.
Phó Đình Xuyên người này tâm tính cao ngạo, trước đây xem thường nguyên chủ, cảm thấy nguyên chủ là một công cụ liên hôn bị gia tộc bồi dưỡng ra.
Nói đến khó nghe chút, là kỹ nữ cao cấp.
Anh ta xem nguyên chủ thành dạng người thấp kém như vậy, đương nhiên không có khả năng đυ.ng vào cô ấy rồi.
“Anh không tin cũng được.” Khúc Yên nghiêng đầu tựa vào bên trên ghế ngồi làm bằng da thật, nhìn bên mặt góc cạnh tuấn mỹ của Bạc Tư Yến, lười biếng nói, “Về sau anh sẽ biết.”
Trên xe, không hiểu sao bầu không khí lại im lặng.
Một đường tiếp theo hai người không có nói chuyện.
Bạc Tư Yến đưa Khúc Yên về căn hộ, trước khi xuống xe cầm áo khoác âu phục của mình phủ thêm cho cô.
“Yến thiếu, ngủ ngon.” Khúc Yên ở cửa ra vào căn hộ, cùng anh tạm biệt.
Bạc Tư Yến nhàn nhạt gật đầu, đang muốn quay người đi, từ trong căn hộ bỗng nhiên có một người đàn ông đi tới.
Bạc Tư Yến chậm rãi nheo lại con mắt.
Khúc Yên cũng lấy làm kinh hãi, quay đầu kinh ngạc nói: “Anh vào bằng cách nào?”
Phó Đình Xuyên từ phòng khách đi đến cửa, trả lời như chuyện đương nhiên: “Đây là căn hộ anh đưa cho em, anh đương nhiên có chìa khóa dự phòng.”
Anh ta trong phòng đã đợi mấy giờ, chậm chạp không thấy Khúc Yên trở về.
Gọi điện thoại cho cô, cô một mực không có nhận.
Phó Đình Xuyên lần đầu tiên quyết tâm đợi một người phụ nữ, lại đợi lâu đến như vậy.
Anh ta vốn là chờ đến có chút bực bội, lại thấy Bạc Tư Yến đưa Khúc Yên trở về, trong lòng càng thêm bực bội.
“Yến thiếu, cảm ơn anh đã đưa phu nhân tôi trở về.” Phó Đình Xuyên đưa tay nhẹ khoác lên hông Khúc Yên, không tiếng động biểu thị công khai chủ quyền.
Khúc Yên không có tránh thoát, cười như không cười nhìn Bạc Tư Yến ngoài cửa.
_______
5/2/2024