Chương 23: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô tình (23)

Khúc Yên hai tay hai chân bị trói, ngồi ở ghế sau, nghe được kẻ bắt cóc cùng người khác nói chuyện điện thoại, liền kêu hệ thống trợ thủ tiểu Thất tra một chút.

“Ký chú, người nói chuyện điện thoại cùng kẻ bắt cóc là Mộ Du Du.”

“Quả nhiên a.”

Khúc Yên ở trong lòng cùng tiểu Thất nói, “Ngươi xâm nhập vào điện thoại của kẻ bắt cóc, dùng số điện thoại của anh ta phát định vị cho Mộ Du Du. Lại bịa một đầu tin tức, nói tình huống có biến, kêu Mộ Du Du lập tức căn cứ vào định vị chạy tới.”

Khúc Yên nghĩ nghĩ, lại bù thêm một câu, “Sau đó, chặn Mộ Du Du, để cho cô ta không có cách nào gọi điện thoại cùng kẻ bắt cóc xác nhận.”

“Vâng, ký chủ.”

Khúc Yên an bài tốt sự tình, lười biếng tựa ở trên cửa sổ xe, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài xe.

Vở kịch tối hôm nay, không có “nhân vật nữ chính” Mộ Du Du lên sân khấu, thì sao có thể thành công được chứ?

Mộ Du Du nhất thiết phải có mặt, thì mới có trò hay để xem.

Xe taxi càng ngày càng đi vào khu vực vắng vẻ, đến một xưởng sửa xe bị bỏ hoang, xe liền dừng lại.

Kẻ bắt cóc Phương Kỳ, cười một cách thô bỉ: “Xuống xe a, tiểu mỹ nhân, chúng ta liền ở đây làm chuyện đại sự.”

Khúc Yên bị trói, không có cách nào đi đường.

Kẻ bắt cóc đem cô ôm xuống, tiến vào xưởng sửa xe bỏ hoang, đem cô đặt ở trên một cái bàn.

“Tiểu mỹ nhân, ta tới đây!”

Kẻ bắt cóc vội vã không nhịn nổi, đưa tay ra muốn xé quần áo cô.

“Ưm ưm! Ưm ưm ưm!” Khúc Yên miệng bị bịt kín, không cách nào nói chuyện, cô không có giãy giụa cơ thể, chỉ là liều mạng lên tiếng, biểu đạt chính mình có ý tứ muốn nói chuyện.

“Tiểu mỹ nhân, cưng muốn nói cái gì?”

Kẻ bắt cóc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn thanh tú của cô, nheo mắt, hắc hắc cười dâʍ đãиɠ, kiêu ngạo nói: “Coi như cô có la rách cổ họng, cũng sẽ không có ai đến cứu cô đâu. Nơi này đã sớm bị bỏ xó.”

Tên đó không lo ngại gì mà lấy xuống mảnh vải che miệng cô, “Cô muốn hét thì hét to một chút, để tăng thêm tình thú cho lão tử.”

Khúc Yên cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

Cô không có một chút sắc thái hốt hoảng nào, chậm rãi nói: “Người ra lệnh cho anh bắt cóc tôi, có phải họ Mộ hay không? Tên là Mộ Du Du?”

Kẻ bắt cóc cười lạnh: “Nghĩ muốn lôi kéo cùng ta nói chuyện? Tỉnh lại đi.”

Khúc Yên cong môi nở nụ cười: “Tôi đều đã biết chân tướng, nơi nào còn cần nói chuyện đàm phán cùng anh? Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, nhanh chóng xem điện thoại di động của mình. Mộ Du Du người phụ nữ đó đã bán đứng anh, cài thiết bị định vị vào trong điện thoại của anh.”

“Không có khả năng!”

Kẻ bắt cóc không tin, do dự một hồi cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra kiểm tra.

Anh ta tra một chút, quả nhiên phát hiện có tin tức truyền ra ngoài, nhưng đó không phải là thao tác do anh ta làm.

“Tại sao có thể như vậy?” Kẻ bắt cóc chửi rủa, “Người phụ nữ họ Mộ kia vậy mà không tín nhiệm lão tử!”

“Không phải không tín nhiệm anh, mà là cô ta muốn một mũi tên trúng hai con nhạn. Anh thay cô ta làm việc, cô ta lại để cảnh sát đến bắt anh. Liền tiết kiệm được số tiền thuê anh, kế hoạch rất hoàn mỹ a.”

Khúc Yên kỳ thật là đang kéo thời gian, thuận tiện khích bác ly gián một phen.

Kẻ bắt cóc bị cô nói đến tâm phiền ý loạn, phiền não xé mở cổ áo cô một chút: “Lão tử trước tiên sướиɠ rồi, lại tìm người phụ nữ họ Mộ kia tính sổ!”

Khúc Yên nhắm chừng chênh lệch thời gian không nhiều lắm, cô hỏi tiểu Thất: “Mộ Du Du cô ta đến đâu rồi?”

Tiểu Thất: “Đã đến cửa xưởng sửa xe.”

Khúc Yên cười khẽ: “Rất tốt, trò hay mở màn.”

Kẻ bắt cóc thấy cô còn cười được, nhịn không được kinh ngạc, đưa tay sờ khuôn mặt non mềm của cô một chút, cười da^ʍ nói: “Tiểu mỹ nhân, rất thông minh a. Cô không động loạn không giãy giụa, lão tử sẽ tận lực không làm đau cô.”

Khúc Yên mặc kệ anh ta, ánh mắt nhìn một phía, trông thấy cửa xưởng sửa xe mở ra một người phụ nữ vội vã chạy vào.

Mộ Du Du trên mặt che khăn lụa, lén lén lút lút nhìn quanh hai bên, xác định không có dị trạng, mới mở miệng: “Phương Kỳ, ngươi làm cái gì? Bảo ta tới làm gì?”

Kẻ bắt cóc Phương Kỳ một mặt mộng bức: “Mẹ kiếp! Cô con mẹ nó tới đây làm gì?”

Hai người hai mặt nhìn nhau, riêng trong lòng mỗi người lộp bộp một chút.

Tình huống không thích hợp a.

“Là tôi gọi cô tới, Mộ đại tiểu thư.”

Khúc Yên ngồi dậy từ trên bàn gỗ, nở nụ cười thân thiết vô hại: “Cô không phải rất ‘quan tâm’ tôi sao? Mỗi ngày đều phái người theo dõi tôi. Đã như vậy, tôi cũng muốn quan tâm cô một chút, mới tính là có qua có lại.”

Mộ Du Du sắc mặt đại biến: “Cô, cô ---”

_______

3/2/2024