Vài phút sau khi Khúc Yên rời đi, một thuộc hạ của Bạc Tư Yến đến báo cáo.
“Thưa Yến thiếu, đã tra được hung thủ sau vụ nổ súng ám sát.”
Bạc Tư Yến nheo mắt: “Nói!”
“Nửa năm trước, chúng ta mua một mảnh đất ở khu Đông Thành cũ để xây dựng một công viên giải trí quy mô lớn. Dự án này ban đầu được Lý gia và chính phủ Z thảo luận, cuối cùng là bị chúng ta cướp mất. Lý gia vốn là khởi nghiệp từ giới hắc đạo, cùng Yến thiếu… từng có giao tranh.”
Thuộc hạ một năm một mười hồi báo, trình lên video theo dõi đường cái.
Bạc Tư Yến xem xong, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, không nói một lời.
Trên người anh toát ra khí tức lạnh lẽo, tràn đầy lệ khí, thuộc hạ nơm nớp lo sợ nói, “Yến thiếu, không bằng thuộc hạ an bài nhân thủ, ăn miếng trả miếng.”
Bạc Tư Yến lạnh lùng mở miệng, ngữ khí khát máu: “Dám muốn mạng của ta, thì làm sao có thể chỉ đơn giản là ăn miếng trả miếng như vậy được. Ta muốn kẻ đó sống nhưng so với cái chết còn đau đớn hơn nhiều.”
Thuộc hạ đứng nghiêm nghị: “Vâng, đã rõ! Hiện tại thuộc hạ liền đi thu xếp!”
“Chờ đã.” Bạc Tư Yến cau mày, im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Phái một người đi theo Khúc Yên.”
Hiện tại xem ra, là anh trách nhằm cô gái nhỏ đó.
…
Khúc Yên rời bệnh viện, lười đi Four Season Hotel lấy xe, liền bắt một chiếc taxi trở về căn hộ ở Bắc Thành.
Đến bên ngoài tiểu khu, cô xuống xe.
Thời gian hơi trễ, bóng đêm thâm trầm, bốn phía bóng cây lắc lư, bầu không khí dọa người.
Khúc Yên đứng tại chỗ, quay đầu nhìn quanh.
Trực giác của cô trước giờ đối với nguy hiểm luôn cực kì nhạy bén.
Tựa hồ có người đang theo dõi cô.
“Tiểu Thất, đi ra!” Cô gọi hệ thống trợ thủ ra, “kiểm tra xung quanh một chút xem có ai đang theo dõi ta không.”
Tiểu Thất lập tức bắt lấy lượng lớn dữ liệu của thế giới này, tìm được một đoạn dữ liệu đang theo dõi ở bên phụ cận đường cái, phát hình ảnh ra màn hình trí não: “Ký chủ, quả thật có người đang theo dõi ngài.”
Khúc Yên trong đầu đọc đến đoạn tin tức cùng hình ảnh này.
Có đến hai người theo dõi cô.
Một bên là thuộc hạ của Bạc Tư Yến, cô nhận ra là người lúc trước từng hỗ trợ giáo huấn Bạch Giai Ninh.
Một bên khác lén lén lút lút, cô không biết là ai.
“Tra một chút người này có thân phận như nào?” Khúc Yên chỉ vào người thứ hai.
“Người đàn ông này tên là Phương Kỳ, là một tên lưu manh, trộm cắp, đánh người, bắt cóc, gian da^ʍ cái gì cũng đã làm.”
“Ồ, xem ra là có người hận ta.”
Ở thế giới này, cô ngoại trừ “tình địch” Bạch Giai Ninh ra thì còn có ai hận cô đến mức muốn bắt cóc cô?
Khúc Yên ánh mắt lay chuyển, trong lòng liền hiện ra một cái tên.
Mộ Du Du.
“Ký chủ, cô có muốn báo cảnh sát không?” Tiểu Thất hỏi.
“Báo cảnh sát làm gì?” Khúc Yên lắc đầu, trên môi hiện ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Người ta cho đến bây giờ cũng chưa có làm gì ta đâu. Chúng ta phải hào phóng cho người khác một cơ hội nhỏ nhoi để thể hiện chứ.”
…
Khúc Yên nghỉ ngơi mấy ngày, mới khoan thai đi ra ngoài, tìm được cửa hàng thích hợp, mua lại tiệm hoa đó.
Cô vốn rất thích thực vật cùng hoa.
Càng quan trọng chính là, tiệm hoa này ở khu vực yên tĩnh, hẻo lánh, trời vừa tối liền chẳng có một bóng người.
Đường cái đối diện cửa tiệm lại vừa vặn không có camera giám sát.
Vô cùng thích hợp cho kẻ xấu ra tay gây án.
Khúc Yên cảm thấy mình thật sự quá chu đáo, nỗi lực chăm chỉ để người khác có thể làm việc xấu.
Đêm nay, cô gái được cô thuê để chăm lo cửa hàng được cô cho về trước, còn cô ở lại đóng cửa tiệm.
“Hoa hồng hoa hồng ~ ta yêu ngươi ~” cô ngâm nga một bài hát rồi tắt đèn trong cửa hàng.
Trong cửa tiệm liền thành một vùng tối tăm.
Cô vẫn còn chưa ra khỏi cửa tiệm, đột nhiên một người đàn ông áo đen che kín mặt từ bên ngoài xông tới, cầm trong tay một con dao, hướng về phía cô hung ác quát lên: “Giơ tay lên!”
_______
1/2/2024