Chương 2: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (2)

"Vậy cô muốn thế nào?" Phó Đình Xuyên nhíu mày lại, chán ghét nhìn cô "Căn hộ ở Bắc Thành, coi như tôi đưa cho cô thêm phí ly hôn, nhiều nhất cho cô thêm 300 vạn tiền mặt. Cô đừng có mà lòng tham không đáy." *300 vạn tệ tầm 10 tỷ VNĐ

"Phó tiên sinh cũng thật hào phóng." Khúc Yên vỗ tay.

"Khúc Yên, cô ---" Phó Đình Xuyên tức giận.

Khúc Yên đưa tay, ngăn lại lời anh ta chưa nói xong, liền nói: "Ký, bây giờ tôi ký liền, tôi còn sợ anh hối hận đây."

Phó Đình Xuyên sửng sờ, nửa ngày sau mới nói: "Cô nói nhảm gì đấy ..."

Khúc Yên nhíu mày nhìn anh ta: "Ai nói nhảm?"

Cô đi đến bàn trà, lật xem thỏa thuận ly hôn, vù vù ký tên.

Quyết tuyệt, tiêu soái.

Phó Đình Xuyên ở bên cạnh thấy sợ run. Cô thế mà không giữ anh ta lại? Cô không phải từ mười sáu tuổi liền yêu anh ta, vụиɠ ŧяộʍ yêu ròng rã bảy năm sao?

Cô ấy vậy mà không nói hai lời, sẽ đồng ý ly hôn...

Phó Đình Xuyên đáy lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, nhưng lập tức liền cảm thấy một hồi nhẹ nhõm.

Cô không khóc không nháo, vậy là tốt nhất.

Anh ta cuối cùng cũng có thể cho người con gái anh ta yêu mến một danh phận, đường đường chính chính qua lại giữa thanh thiên bạch nhật.

....

Sau khi ký thỏa thuận ly hôn, vẫn cần phải chờ đến ngày cuối tuần đi cục dân chính làm thủ tục ly hôn chính thức.

Khúc Yên không muốn tiếp tục chờ trong biệt thự của Phó Đình Xuyên, cô tùy tiện thu xếp một chút hành lý, liền dọn đến căn hộ ở Bắc Thành.

Căn hộ này không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng đầy đủ cho một mình cô ở.

Khúc gia, cô cũng không có ý định trở về, bên kia cũng toàn những thân thích "cực phẩm", cô cũng không phải điên tới mức tự tìm phiền phức.

Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.

Khúc Yên thay quần áo thành một thân váy đỏ xinh đẹp, mang giày cao gót, đi ra ngoài đón xe đến hội sở Bóng Đêm.

Đây là một hội sở cao cấp cho hội viên VIP, ra vào tất cả đều là xe sang trọng, trong thành nổi danh là ổ tiêu tiền của các quý công tử.

Khúc Yên không phải hội viên, không vào được.

Cô đứng ở bãi đậu xe ngoài trời, chuẩn bị giả làm "người bị đυ.ng".

Một chiếc xe Maybach màu đen từ cửa ra vào chậm rãi lái vào bãi đỗ xe, Khúc Yên nhẹ nhàng híp con mắt, thấy rõ ràng người trên xe, môi đỏ cong lên.

Cô tiến về phía trước, xảo diệu ở trước đầu xe xoay người lướt qua, tiếp đó mềm mại quỳ rạp dưới đất.

Chiếc Maybach màu đen khẩn cấp thắng lại.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng.

Bên trong xe người đàn ông có dung mạo cực kì anh tuấn, mũi cao thẳng, khuôn mặt thâm thúy, một đôi mắt đen hẹp dài mang theo vài phần sắc bén, tàn nhẫn, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua cô gái ngoài xe.

"Tiên sinh..." Khúc Yên chớp chớp mắt hạnh, vô tội lên án: "Xe của anh đυ.ng vào tôi."

Cô nói đến ngay thẳng lại vụng về, lộ ra vẻ ngây thơ tùy hứng.

Chỉ cần là người sáng suốt ai cũng nhìn ra được là một màn giả làm người bị đυ.ng, hết lần này đến lần khác cô diễn trăm ngàn chỗ hở, nhưng vẫn đầy tự tin cho rằng bản thân có lý.

Bạc Tư Yến nhướng đôi mày dài, liếc cô một cái, chậm rãi mở miệng: "Cô xác định?"

Khúc Yên gật gật đầu, vỗ vỗ làn váy dính bụi đất, tự mình đứng lên, lại gần cửa sổ xe, cong con mắt nở nụ cười: "Tiên sinh, tôi không yêu cầu anh bồi thường, chỉ cần anh dẫn tôi vào hội sở là được."

Cô nghiêng đầu, lại bổ sung thêm một câu: "Tôi có phải rất rộng lượng không?"

Cô cách rất gần, khuôn mặt nhỏ chừng bàn tay nhẹ đặt trên mép kính cửa sổ, nhìn qua vô cùng đáng thương, nhưng trong con ngươi lại lộ ra vẻ giảo hoạt.

Bạc Tư Yến ánh mắt lạnh lùng đảo qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, tay ấn xuống nút đóng cửa sổ.

Cửa sổ thủy tinh chậm rãi lên cao, nhưng Khúc Yên không chịu đem mặt dời đi.

"Tránh ra." Người đàn ông lạnh lùng nói.

"Anh không chịu mang theo tôi vào, tôi không tránh." Khúc Yên cố chấp đem đầu để trên của sổ xe, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ồn ào: "Anh kẹt chết tôi cũng không sao, dù gì anh cũng đυ.ng tôi rồi."

Người đàn ông đưa tay, ngón tay thon dài đặt trên trán cô, dùng sức một chút đem đầu cô đẩy ra.

Không chút thương hoa tiếc ngọc.

Lập tức, cửa sổ xe đóng lại, xe khởi động, lái vào chỗ đậu xe.

Khúc Yên hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục dây dưa.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi em đi một mình phải không?"

Một chiếc xe khác đậu bên cạnh cô, chủ xe là một chàng trai trẻ tuổi, cười híp mắt đối với nàng thể hiện ra ý tốt: "Vừa rồi anh nghe thấy em muốn tiến vào hội sở? Để anh đây đưa em vào được không?

Khúc Yến ngước mắt, lười biếng dò xét anh ta một cái rồi gật đầu.

_______

1/1/2024