Cổ áo kéo mạnh vào băng gạc cùng vết thương, Khúc Yên thấp giọng kêu đau.
Băng gạc ướt dính, quấn quanh chỗ vết thương, cô có chút khó khăn quay đầu ra sau nhìn bả vai mình.
“Đem áo sơ mi mặc vào.” Bạc Tư Yến điềm đạm nói, “Xong tôi giúp cô bôi thuốc.”
“Được.”
Khúc Yên mặc vào áo sơ mi nam rộng thùng thình, đến nỗi nội y… không có cách nào khác, cô chỉ có thể chịu đựng.
Cô không có gài lại ba nút áo trên cùng, kéo cổ áo sang một bên, lộ ra đầu vai trắng nõn.
“Tôi đã mặc quần áo xong. Trong xe có băng gạc băng vải sao?”
“Có hòm thuốc dự phòng.”
Bạc Tư Yến lấy ra băng gạc cùng thuốc chống viêm từ trong hòm thuốc nhỏ rồi quay đầu lại.
Ánh mắt của anh lướt qua cô, không khỏi nhíu mày.
Áo sơ mi trắng anh mặc vừa người, ở trên người cô tựa hồ trở thành một cái áo ngủ lớn, chiều dài đến đùi.
Cô bỗng nhiên nghiêng người, tới gần anh.
Đôi môi hơi mát chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh.
Hương thơm nữ tính pha lẫn chút ngọt ngào, hai bờ môi mềm mại đến không thể tưởng tượng được.
“Yến thiếu…” Đầu ngón tay Khúc Yên chạm vào l*иg ngực anh, “Anh căng thẳng.”
Trên người của anh rõ ràng cơ bắp kéo căng lên.
Bạc Tư Yến nheo lại mắt đen, đáy mắt lóe lên một tia nguy hiểm, giọng nói hơi khàn khàn: “Đừng làm càn, không thì tôi sẽ ném cô ra khỏi xe.”
“Yến thiếu, anh biết tôi bây giờ mặc áo sơ mi của anh thì có nghĩ là gì không?”
“Cái gì?”
“Nó được gọi là áo sơ mi trắng của bạn trai.”
*Giải thích chỗ này một chút: Trong tiểu thuyết ngôn tình thì bạn trai thường đưa áo sơ mi cho bạn gái mặc để đánh dấu chủ quyền á. Khúc Yên nói xong, đưa tay vòng lấy cổ anh, “Cho nên, bây giờ tôi yêu cầu bạn trai một nụ hôn.”
Cô nhanh chóng nghiêng đầu, hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Theo bản năng Bạc Tư Yến muốn đẩy cô ra, nhưng cô phản ứng cực nhanh cắn nhẹ môi dưới của anh, hàm hồ nói: “Ở thời điểm này anh mà đẩy tôi ra… vậy thì không phải là đàn ông.”
Ngọn lửa đen tối tích tụ trong đáy lòng Bạc Tư Yến đột nhiên bị lời nói của cô làm cho khuấy động mà bùng lên.
Một tia lửa có thể làm cháy cả đồng cỏ.
Anh đột nhiên lấy thủ làm công, bàn tay chế trụ gáy của cô, cúi đầu đáp trả.
Anh vốn cũng không phải cái gì mà quân tử tao nhã, lịch sự, anh hung hăng và mạnh mẽ trong hành vi săn mồi, tàn nhẫn tóm lấy hơi thở nghịch ngợm và ngọt ngào của cô.
“Ưm… đợi đã…”
Khúc Yên vốn chỉ nghĩ là thử một lần, xem anh có bao nhiêu cấm dục, lại không nghĩ rằng dưới vẻ ngoài lạnh lùng và khắc chế của anh lại ẩn chứa một con mãnh thú.
_______
27/1/2024
Chương này hơi ngắn nhỉ.