Chương 18: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (18)

Người đàn ông ôm lấy eo nhỏ của cô, cưỡng ép ngăn lại động tác rời đi của cô.

“Cô trúng độc không rõ nguồn gốc, vết thương hở ra rồi, cô không cần làm loạn.” Bạc Tư Yến giọng điệu lạnh lùng nhưng bá đạo, chân thật đáng tin, “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Khúc Yên không có cự tuyệt nữa.

Ở ghế sau chiếc Maybach màu đen, Mộ Du Du một mực nhìn chằm chằm hai người bên ngoài đến nỗi hốc mắt đỏ lên, lửa giận trong mắt sôi sùng sục, ước gì cô ta có thể lao xuống xé nát con tiện nhân này thành từng mảnh.

Bạc Tư Yến mở cửa xe, một tay chặn khung cửa xe: “Lên xe!”

Khúc Yên đối với hành động thân sĩ của anh rất hài lòng, tán dương: “Hành động này, cho anh thêm điểm a!”

Khúc Yên ngồi vào trong xe mới phát hiện Mộ Du Du cũng ở trên xe.

Cô thờ ơ nhún nhún vai.

“Anh Yến…” Mộ Du Du lại nhịn không được, miễn cưỡng cong lên một nụ cười, nói với Bạc Tư Yến “Anh muốn để vị tiểu thư này ngồi chung một chiếc xe với chúng ta sao?”

Bạc Tư Yến nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Không.”

Mộ Du Du trong lòng vui mừng, khóe miệng hiện lên một nụ cười vô cùng chân thật: “Vậy không bằng để em giúp vị tiểu thư này gọi một chiếc taxi…”

Bạc Tư Yến không có trả lời cô ta, cầm điện thoại ấn gọi một dãy số, đơn giản phân phó vài câu.

Một lát sau, một chiếc xe khác từ trong nhà hàng đi ra, dừng ở bên cạnh.

“Cô ngồi chiếc xe kia đi.” Bạc Tư Yên nói với Mộ Du Du.

Mộ Du Du ngạc nhiên mở to hai mắt, khó mà tin được nói: “Anh Yến, anh để em ngồi một chiếc xe khác sao?”

Bạc Tư Yến nhíu nhíu mày: “Ngồi xe mà thôi, chiếc nào mà không giống nhau.”

Anh mở cửa xe, ra hiệu cô ta đi xuống.

“Em…” Trên mặt Mộ Du Du đỏ lên lại trắng, hết trắng rồi đỏ, dùng hết toàn bộ sự nhẫn nại mới không có tức giận mất bình tĩnh tại chỗ.

Cô ta ở góc độ Bạc Tư Yến không thể nhìn thấy, hung dữ liếc mắt nhìn Khúc Yên.

Ánh mắt kia, độc giống như xà.

Mộ Du Du vừa xuống xe, ghế sau xe chỉ còn lại hai người.

Quần áo trên người Khúc Yên bị nước mưa thấm ướt, trong xe lại bật điều hòa, lạnh đến nổi cô hắt hơi một cái.

“Ưm, có hơi lạnh…” Cô chóp mũi hồng hồng, hỏi Bạc Tư Yến, “Có thể đem giảm hơi lạnh điều hòa xuống một chút được không?”

“Vừa rồi hứng mưa, sao lại không cảm thấy lạnh?” Bạc Tư Yến lạnh lùng nhìn cô một cái, phân phó tài xế đóng lại điều hòa.

“Vừa rồi tôi một lòng nghĩ đến anh, không đúng, là nghĩ đến anh có xuống xe hay không, không có chú ý đến mình có lạnh hay không.”

“Đem quần áo ướt cởi ra.”

Khúc Yên chớp mắt một cái, kinh ngạc nói: “Anh nói cái gì a? Anh muốn nhìn tôi cởϊ qυầи áo? Không nghĩ tới anh là loại người này…cầm thú a.”

Đôi môi mỏng của Bạc Tư Yến hơi cong lên: “Cô có cái gì có thể nhìn? Bạn nhỏ.”

Khúc Yên không phục.

Cô ưỡn ngực, chứng minh mình nổi sóng chập trùng: “Tôi chỗ nào thì nhỏ? Anh nói rõ ràng cho tôi! Tôi thực sự hoài nghi anh bị cận thị, loạn thị, viễn thị!”

Cơ thể của nguyên chủ gần như giống hệt với hình dáng ban đầu của cô.

Mặc dù không phải xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tinh tế, trang nhã, chỗ nào nên lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ.

Đối với điểm này, cô vô cùng tự tin!

“Tôi là nói cô có dáng người nhỏ. Cô cho rằng tôi chỉ cái gì?” Bạc Tư Yến có chút buồn cười mà nhìn xem cô tức giận đến phồng má.

Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ từ tủ đồ dự phòng trên xe, ném cho cô, “Mặc vào trước đi.”

“Tôi ở trong xe thì như thế nào thay quần áo?” Khúc Yên nhìn anh chằm chằm.

Không chỉ có anh ở đó mà còn có tài xế phía trước.

“Tôi không nhìn.” Bạc Tư Yến xoay người, đè xuống một cái nút, dâng lên tấm cách trở cùng màn che cửa sổ xe, ngăn cách với ghế lái cùng phía ngoài xe.

“Anh thật sự không nhìn lén à?” Khúc Yên hoài nghi hỏi.

“Nếu như tôi nhìn thì không phải như ý cô muốn à?” Bạc Tư Yến đưa lưng về phía cô, chế nhạo nói.

“Nghĩ hay quá ha.” Khúc Yên hừ nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp của anh, giơ tay cởi chiếc áo phông ướt sũng ra.

_______

27/1/2024