Chương 17: Tổng Giám Đốc Bá Đạo Lãnh Khốc Vô Tình (17)

“Tôi từng nói sẽ bao nuôi anh mà. Tôi cảm thấy làm người nhất định nói lời phải giữ lấy lời, số tiền này coi như cho anh dùng ăn cơm.” Khúc Yên cười, cong cong đôi mắt hạnh lên, “Anh cứ từ từ ăn, tôi đi trước.”

Bạc Tư Yến cong lên khóe môi, giống như cười mà không phải cười: “Ra tay cũng thật rộng rãi.”

Khúc Yên ậm ừ: “Lần sau anh có đi xã giao, nhớ nói sớm cho tôi biết, tôi chuẩn bị tiền cho anh tiêu. Không thể để anh thất lễ với khách nhân được, phải hay không?”

Bạc Tư Yến trầm thấp cười lên, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập vẻ hứng thú.

Anh luôn luôn lạnh nhạt, rất ít bị người khác chọc cười, nhất là với phụ nữ.

Mộ Du Du nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay đặt dưới khăn trải bàn hung hăng nắm chặt lại thành đấm, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay.

“Anh Yến, vị tiểu thư này là ai thế?” Mộ Du Du dằng xuống sự ghen ghét trong lòng, mỉm cười mở miệng.

“Đừng nói cho cô ấy…” Khúc Yên nhỏ giọng nói.

Cô khom người tới gần tai Bạc Tư Yến, cười hì hì nói: “Đừng nói a, tôi chính là kim chủ bao nuôi anh nha.”

Cô nghịch ngợm thổi hơi vào bên tai anh, liền lập tức tiêu soái xoay người rời đi, không chút nào ham chiến, bước nhanh ra khỏi nhà hàng Tây.

Trên gương mặt ưu nhã, tinh tế của Mộ Du Du lúc trắng lúc xanh, dưới tay mạnh mẽ dùng lực, lại không cẩn thận bẻ gãy móng tay vừa mới làm.

Tiểu tiện nhân từ đâu tới!

Dám ở trước mặt cô ta, quyến rũ người đàn ông cô ta thích!

Chờ đấy, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho tiện nhân đó thành công!



Khúc Yên ra khỏi nhà hàng Tây, tâm tình rất tốt, ngâm nga một bài hát, chuẩn bị tản bộ tiêu thực.

Cô vừa bước đến con đường lát đá xanh bên ngoài nhà hàng, trời liền đổ xuống cơn mưa nhỏ.

Mưa rơi lớn dần, rất nhanh liền làm ướt quần áo của cô.

Khúc Yên không có ý định trở về nhà hàng tránh mưa mà chỉ đứng ở ven đường, ngâm mình trong mưa.

Cô muốn kiểm tra một chút xem, người nào đó có đúng là có trái tim sắt đá hay không…

Con đường lát đá xanh này là con đường duy nhất có thể lái xe ra khỏi nhà hàng, lúc xe của Bạc Tư Yến ra ngoài, làm sao mà anh không nhìn thấy một cô gái ướt sũng đứng ngơ ngác bên đường chứ.

Trong lòng Bạc Tư Yến không hiểu sao lại nổi lên một cảm giác tức giận, nói với tài xế: “Dừng xe!”

Tài xế lập tức phanh lại.

Bạc Tư Yến cầm chiếc ô dự phòng trong xe lên, mở cửa xuống xe.

“Vì cái gì đứng ở chỗ này hứng mưa?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Tôi muốn nhìn xem, anh có xuống xe hay không?” Khúc Yên mở đôi mắt to tròn vô tội nhìn anh, nước mưa thấm ướt hàng lông mi dài của cô, giống như một con búp bê nghịch ngợm.

Cô nói chuyện rất thành thật.

Đem chút mưu kế của mình thẳng thắn phơi bày ở trước mặt anh.

“Cô không phải đã từng hứa hẹn rằng sẽ không dây dưa với tôi nữa sao?” Khuôn mặt anh tuấn của Bạc Tư Yến lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đang ướt đẫm nước của cô.

Anh thấy qua vô số phụ nữ, nhiều người trong số họ còn xinh đẹp và quyến rũ hơn cô.

Nhưng chưa từng thấy qua người không biết sống chết như vậy.

“Tôi không có dây dưa với anh nha.” Khúc Yên lắc đầu, cong môi lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, “Là anh tự mình xuống xe, không thể trách tôi được.”

“Miệng vết thương của cô hở ra rồi.” Bạc Tư Yến từ trên cao nhìn xuống liếc mắt qua phía sau vai cô, băng gạc sớm đã bị nước mưa xối ướt, lộ ra vết máu.

“Ồ!” Khúc Yên không quá để tâm, vẫy tay với anh, “Tôi đi đây, tạm biệt!”

Cô nói xong cũng bước ra khỏi ô của anh, xông vào trong màn mưa.

Kết quả kiểm tra đã có, cô rất hài lòng.

Làm người thì không thể quá tham lam, cô có thể làm từng chút từng chút một.

Khúc Yên mới chạy ra được mấy bước, bỗng nhiên cảm thấy phía trên đầu mình tối đen, một chiếc ô lớn màu đen đã che chắn toàn bộ mưa gió.

“A?” Cô quay đầu lại, cảm thấy ngoài ý muốn.

“Trêu chọc xong bỏ chạy, đây là chiêu trò thường ngày của cô à?” Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của Bạc Tư Yến vang lên trên đỉnh đầu cô.

Anh cao một mét tám mươi bảy, hơn cô một cái đầu.

Sự chênh lệch chiều cao khiến cô phải ngước cổ lên nhìn anh.

“Không phải đâu.” Khúc Yên ngẩng đầu lên nhìn anh, chân thành nói, “Mặc kệ anh tin hay không, từ tận đáy lòng tôi chỉ nghĩ trêu chọc anh một chút thôi.”

Vô luận là không phải vì nhiệm vụ, cô cũng không có cách nào làm trái lương tâm đi quyến rũ một người đàn ông mà cô không thích được.

Mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, hệ thống sẽ xóa đi kí ức của cô.

Nhưng mà cô vẫn hiểu rất rõ bản thân mình, mỗi một lần, cô đều công lược người đàn ông mà chính cô yêu thích.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin chuyện đó sao!” Bạc Tư Yến khịt mũi coi thường.

“Không tin cũng được.” Khúc Yên có chút không cao hứng, đẩy anh ra, xoay người muốn rời đi.

_______

27/1/2024

Dạo này trường tui chuẩn bị trại xuân nên bận quá không có thời gian dịch truyện được.

Mọi người thông cảm!