“Cô ấy ra giá bao nhiêu?” Đường Trạch nhịn không được càng hiếu kỳ hơn.
“Cô ấy bảo tôi tiết kiệm.”
“Phốc…”
Đường Trạch lần này cuối cùng không nhịn được, một ngụm cà phê phun trên mặt đất.
Bạc Tư Yến có bệnh thích sạch sẽ, dời hai bước, ghét bỏ mà cách cậu xa một chút.
Đường Trạch không thèm để ý đến hình tượng anh tuấn, phóng khoáng của mình, lau khóe miệng hỏi: “Anh Yến, anh sẽ không thật sự nhận phải không? Tôi sẽ tăng gấp đôi giá cô ấy đưa ra. Tôi sẽ che chở cho anh.”
“Cút”
Bạc Tư Yến lạnh lùng phun ra một chữ.
Đường Trạch rụt cổ một cái, không tiếp tục vui đùa ầm ĩ, thấy y tá trên hành lang cầm báo cáo đi tới, liền chủ động lên nhận lấy.
Cậu đem báo cáo đưa cho Bạc Tư Yến.
Bạc Tư Yến mở ra nhìn một lần, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống. Trên lưỡi đao quả nhiên có độc.
“Như thế nào? Tình huống rất nghiêm trọng sao?” Đường Trạch lại gần, liếc mắt nhìn, ngay lập tức im lặng, “Không ổn! Loại thuốc này là loại thuốc gây ảo giác mới được phát triển, một lượng lớn có thể gây tử vong, nhưng một lượng nhỏ có thể gây nghiện.”
“Có cách nào giải được không?” Bạc Tư Yến bình tĩnh hỏi.
“Theo tôi được biết thì tạm thời không có.”
…
Trong phòng bệnh, Khúc Yên nghe được đối thoại của bọn họ, yên lặng mở màn hình trí năng trong đầu, gọi hệ thống trợ thủ tiểu Thất ra.
“Tiểu Thất, ta trúng độc gì? Nghiện vậy cũng không được, ta không muốn làm kẻ nghiện!”
“Ký chủ, ngài có hương hoa hồng, có thể giải được bất kỳ loại độc tố nào.”
Khúc Yên kinh ngạc: “A! Còn có công dụng này à.”
“Đúng vậy, ký chủ. Sau khi hương hoa hồng hòa tan độc tố, bất kỳ chất độc nào cũng sẽ biến thành thuốc kí©ɧ ɖụ© siêu hiệu quả.”
Khúc Yên: “…”
Đây là đang hố cô a!
Cô rõ ràng là bị thương trúng độc, nhưng đột nhiên biến thành một người nổi lên ham muốn, Bạc Tư Yến làm sao có thể không nghi ngờ?
“Tác dụng kí©ɧ ɖụ© cần bao lâu mới hết?” Cô tức giận hỏi.
“24 giờ.”
Khúc Yên còn muốn hỏi lại, nhưng cô nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đang đến gần.
Cô vội vàng cắt đứt suy nghĩ, ngước mắt nhìn người đàn ông, vô tội nói: “Anh ở phía ngoài nói chuyện gì, tôi đều nghe được.”
Bạc Tư Yến đi đến trước giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống cô, trên khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra tâm tình gì, lặng lẽ nói: “Cô vì tôi mà chắn đao, tôi sẽ phụ trách giải hết độc cho cô.”
“Vậy tôi không muốn giải độc.” Khúc Yên chu mỏ một cái, “Giải độc xong, anh sẽ không để ý đến tôi.”
Cô ngồi dậy, xuống giường, “Tôi muốn xuất viện, về nhà.”
Cô hiện tại như một quả bom hẹn giờ, thuốc kí©ɧ ɖụ© có thể phát tác bất cứ lúc nào, vậy nên về nhà tắm nước lạnh sẽ an toàn hơn.
Khúc Yên mang giày xong, liền đi ra bên ngoài phòng bệnh.
Mới đi hai bước, cô chợt thấy bên hông bị siết chặt, bàn tay to của người đàn ông ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
“Cô cứ như vậy mà đi về nhà?” Giọng nói trầm thấp đầy lôi cuốn của người đàn ông ghé sát vào tai cô.
Khúc Yên cảm thấy thân thể có chút mềm nhũn.
Xong…
Giống như muốn phát tác.
“Tôi, tôi như thế nào?” Cô quay đầu nhìn, đầu vai bởi vì băng bó vết thương mà cắt ra một mảnh vải, phía sau lưng lộ ra một nửa, áo rách quần manh.
“Tôi đưa cô trở về.” Bạc Tư Yến như lúc tiến vào bệnh viện, lần nữa bế cô lên.
Khúc Yên ưm một tiếng, phát ra âm thanh mềm nhũn.
Cô nhanh chóng cắn môi.
Cái bàn tay vàng chết tiệt!
Thời điểm cô muốn thì không được việc, loại thời điểm đặc thù thì hết lần này đến lần khác lại xuất hiện.
Phải biết Yến đại lão là người có chứng đa nghi, cực kì không tin tưởng phụ nữ a!
“Cô làm sao vậy?” Bạc Tư Yến nhận ra cô có chút không đúng, cúi đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô đỏ lên, mắt hạnh mọng nước ướŧ áŧ, phá lệ kiều diễm.
“Tôi, tôi có chút không thoải mái…” Khúc Yên nửa thật nửa giả nói: “Loại độc dược này có thể khiến cho người ta bị ảo giác à? Tôi cảm thấy bây giờ mình có chút không tỉnh táo…”
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Bạc Tư Yến chuẩn bị đem cô đặt lại trên giường, Khúc Yên vội vàng ngăn cản nói, “Không cần, ngược lại cũng không giải được độc, tôi muốn về nhà ngủ một giấc.”
Bạc Tư Yến nâng mắt nhìn cô phút chốc, như cô mong muốn, mang cô rời khỏi bệnh viện.
*
Trở lại căn hộ ở Bắc thành, Khúc Yên cảm thấy toàn thân mình nóng lên, đã tới bờ vực mất khống chế.
Cô nhanh chóng nói với Bạc Tư Yến: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi tự lo được, anh đi đi.”
Cô đuổi người đi, thái độ bất thường.
Bạc Tư Yến ngược lại không vội đi.
Anh cởϊ áσ ngoài âu phục, tiện tay đặt trên ghế sofa phòng khách, ngắm nhìn bốn phía.
Căn hộ trống rỗng, không có sức sống, góc tường đặt một vali hành lý màu hồng, hình như cô vừa mới dọn vào.
“Tôi đi ngủ…” Khúc Yên tiếp tục đuổi người.
“Cô đi ngủ đi.” Bạc Tư Yến không nhanh không chậm nói, “Tôi ở phòng khách, nếu như cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
“Tôi không sao, không cần người trông coi, anh cứ về đi.”
Khúc Yên cởi giày cao gót, nghiêng người dựa vào vách tường, hai chân có chút như nhũn ra.
Cô không thấy mặt mình nên không biết bộ dáng cô thời khắc này đã sớm bán rẻ bản thân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhuộm một màu đỏ ửng, đôi mắt mơ hồ quyến rũ đến mức gần như chảy nước.
Cô vô tri vô giác, nơi khóe mắt và đuôi lông mày lộ sắc xuân quyến rũ câu người.
_______
8/1/2024