Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mau Xuyên Bạch Nguyệt Quang: Nam Chủ Lại Bị Ngược Điên Rồi

Quyển 1 - Chương 9: Bạch Nguyệt Quang Nàng Di Tình Biệt Luyến 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai người từ rạp chiếu phim bước ra, Mộ Úc có chút trầm mặc, như thể còn đắm chìm trong những cảm xúc của bộ phim vừa rồi.

“Đó chỉ là một bộ phim thôi, đừng nhập tâm quá,” Giản Âm nhắc nhở anh.

Mộ Úc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ánh lên chút phức tạp, rồi đột nhiên lên tiếng, “Tôi không chấp nhận điều đó.”

“Sao cơ?” Giản Âm ngạc nhiên.

“Tôi không chấp nhận chỉ có một phần. Tôi muốn tất cả tình yêu,” anh nói từng chữ một.

Giản Âm ngỡ ngàng, nhận ra anh đang nói về bộ phim vừa xem, cô gật đầu, “Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.”

Sau khi nói xong, cô đột nhiên hiểu vì sao bạch nguyệt quang (người yêu lý tưởng) sau khi thay lòng đổi dạ, nam chính lại không chút do dự mà rời bỏ cô ấy. Anh ta muốn một tình yêu thuần khiết, may mắn là nữ chính từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình nam chính, có thể cho anh ta thứ tình yêu mà anh ta mong muốn.

“Họ không yêu sâu đậm, chỉ là không cam lòng buông tay thôi,” Mộ Úc khẽ cau mày nói thêm.

Giản Âm vốn không hứng thú với những nút thắt tình cảm trong phim, nhưng thấy anh tỏ ra nhiệt tình như vậy, cô giả vờ tò mò, thuận miệng hỏi, “Ồ? Tôi thấy họ vì nữ chính mà rất đau khổ, như vậy còn không đủ sâu sao?”

Sắc mặt Mộ Úc bỗng trở nên u ám, hơi thở nặng nề, “Yêu là chiếm hữu, bất kể cái giá nào, dù là phải chết.”

Giản Âm nhìn thấy vẻ u ám của anh, giữa hai hàng lông mày khẽ giật giật, cười đùa nói, “Còn có người nói yêu là chấp nhận và thành toàn cho người khác.”

“Chỉ những người không yêu mới có thể đứng trên cao mà nói ra những lời dối trá như vậy,” Mộ Úc nhếch mép cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.

Nhìn thấy sự cố chấp cuộn trào trong đôi mắt anh, Giản Âm thầm nghĩ về nữ chính và không khỏi thắp cho cô ấy một ngọn nến, dự cảm rằng những cảnh cầm tù trong tương lai chắc chắn sẽ không thiếu.

“Chúng ta, hai kẻ độc thân ngồi đây bàn về tình yêu, chẳng phải có chút buồn cười sao?” Cô cười nói.

Mộ Úc cau mày, nghi hoặc nhìn cô, dường như không hiểu sao lại buồn cười.

Giản Âm bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho suýt không giữ nổi nụ cười hài hước, “Khụ khụ, người ta vẫn nói thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, nếu muốn biết tình yêu là gì, thì ít nhất cũng phải thử yêu một lần chứ?”

Lời cô nói có ẩn ý đủ rõ ràng.

Mộ Úc ngừng lại, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh nhìn cô chăm chú, giọng khàn khàn, “Ừ.”

Trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một thứ gì đó mơ hồ không rõ, xung quanh dần trở nên tĩnh lặng, tiếng tim đập như trống trận, từng nhịp từng nhịp, vang lên nặng nề bên tai.

Thiếu nữ với dung nhan như ngọc, đôi mắt cong cong như đóa hoa tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, thuần khiết vô hạn, cao vời vợi, không thể dễ dàng hái được.

Yết hầu của anh lên xuống, thoạt nhìn đầy gợi cảm, cổ anh căng chặt, có vẻ hơi căng thẳng.

“Em có muốn không?” Anh khẽ mở môi, giọng khàn khàn.

Giản Âm nheo mắt, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi của anh, dường như chỉ cần cô nói muốn, anh sẽ lập tức thực hiện điều cô mong muốn.

Cô không dám nói tiếp, vội vàng dời mắt, cúi đầu, không dám nhìn anh nữa.

Theo cốt truyện gốc, bạch nguyệt quang đã ám chỉ nam chính vài lần, đây là lần đầu tiên cô ám chỉ, vẫn nên cẩn thận hơn.

Mộ Úc nhìn thấy cô né tránh ánh mắt, mi mắt cụp xuống, môi anh mím chặt, hơi thở trở nên u ám.

Hai người chìm vào im lặng.

*

Vừa trở lại trường học, Giản Âm nhận được thông báo từ hội học sinh yêu cầu cô nhanh chóng đến tham dự cuộc họp.

Giản Âm vội vã chạy đến tòa nhà hội học sinh, nhưng trong phòng họp chỉ có Vu Gia Ứng ngồi một mình.

Cô cảm thấy có chút không ổn, “Những người khác đâu?”

Nghe thấy giọng cô, Vu Gia Ứng đột nhiên ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt có chút lạnh lùng, rồi đứng dậy tiến về phía cô.

Giản Âm nhìn thấy biểu hiện kỳ lạ của anh ta, liền nhấc chân định rời khỏi phòng họp. Nhưng khi cô vừa đến gần cửa, anh ta bất ngờ giữ cô lại.

“Anh định làm gì?” Giản Âm cảnh giác nhìn anh ta.

Vu Gia Ứng bắt lấy tay cô, đẩy cô vào tường, từ trên cao nhìn xuống cô với ánh mắt nguy hiểm.

“Hẹn hò với Mộ Úc sao?” Giọng anh ta lạnh lùng.

“Liên quan gì đến anh?” Giản Âm cảm thấy anh ta thật phiền phức.

Vu Gia Ứng cười khẩy, cúi đầu tiến gần hơn, rồi cắn nhẹ lên mu bàn tay cô, “Không ngờ cô lại biết cách chơi như vậy.”

“Ai da!” Giản Âm kêu lên vì đau, nhíu mày.

Cô tức giận nhấc chân định đá vào chỗ hiểm của anh ta, nhưng anh ta đã đề phòng và giữ lấy chân cô.

“Còn định dùng chiêu này à?” Vu Gia Ứng cười khẽ, một tay giữ lấy chân cô, chậm rãi di chuyển từ đầu gối lên trên.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy, bàn tay lạnh như băng của anh ta chạm vào làn da, khiến cô cảm thấy ghê tởm như bị một con rắn độc lướt qua, khiến Giản Âm rùng mình.

“Chân thật mềm mại, Mộ Úc đã chạm vào chưa?” Vu Gia Ứng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt đầy hiểm độc.

Sắc mặt Giản Âm lạnh hẳn, “Buông ra!”

“Nếu tôi không buông thì sao?” Vu Gia Ứng cúi đầu sát lại gần cô hơn.

Giản Âm khẽ nheo mắt, đuôi mắt nhếch lên, toát ra một chút nguy hiểm khó đoán, “Vậy hôm nay tôi sẽ khiến anh ân hận.”

Vu Gia Ứng nhìn cô, trong đầu lóe lên ý nghĩ chiếm đoạt, muốn thấy cô ngoan ngoãn phục tùng, cuối cùng anh ta vẫn buông cô ra.

Anh ta nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng, rồi đột nhiên giơ tay vừa chạm vào cô lên mũi ngửi nhẹ, vẻ mặt đầy si mê, như thể còn vương vấn hương thơm từ đầu ngón tay.

Giản Âm nhìn thấy hành động biếи ŧɦái của anh ta, khiến cô nổi da gà.

“Các người đang làm gì vậy?” Bỗng nhiên một giọng nữ vang lên.

Giản Âm ngẩng đầu nhìn, thấy nữ chính Lâm Cẩm Hân đang cầm camera đứng ở cửa.

Cô thầm giật mình, hiện tại cô vẫn chưa xác nhận quan hệ với nam chính, không thể để xảy ra sai sót lúc này.

“Trong phòng họp thì tất nhiên là họp rồi,” cô trả lời thản nhiên.

“Ồ, họp mà cần phải ôm nhau sao?” Lâm Cẩm Hân mỉa mai.

Giản Âm nhướng mày, nhìn về phía camera trong tay cô ta, “Cô chụp ảnh à?”

Lâm Cẩm Hân thoáng lo lắng, che camera theo bản năng, “Không có!”

Giản Âm không nhịn được cười, nữ chính này có phải hơi ngốc không?

Cũng không có gì lạ, được nuông chiều từ nhỏ, tiểu thư nhà giàu tất nhiên muốn gì cũng có, không cần phải động não.

Người như vậy thực ra rất thích hợp với Mộ Úc, dễ dàng để kiểm soát.

Vu Gia Ứng đứng bên cạnh nhìn thấy cô đột nhiên cười, trái tim anh ta đập lỡ nhịp vài cái, “Cười đẹp như vậy, cười với tôi một cái nữa đi?”

Giản Âm trừng mắt nhìn anh, “Lâm tiểu thư vừa rồi chụp ảnh anh đấy, anh không muốn lấy lại à, hay định để ảnh lên diễn đàn trường cho mọi người xem?”

“Xem thì xem.” Vu Gia Ứng nhếch môi cười, ánh mắt đầy ác ý, “Nếu cô ta muốn chụp cả cảnh giường chiếu của chúng ta cũng không sao.”

“Nhưng mà nhớ che đi một phần, không thì tôi sẽ ghen đấy.”

"... 2 người..." Lâm Cẩm Hân kinh hoàng nhìn hai người họ, một tay chỉ vào Giản Âm, "Tôi biết ngay cô không phải loại người tốt đẹp gì, chẳng sạch sẽ gì cả, câu tam đáp bốn, còn vọng tưởng câu dẫn Mộ ca, tôi nhất định sẽ cho hắn biết bộ mặt thật của cô!"

Giản Âm đau đầu, chỉ muốn lao lên bịt miệng Vu Gia Ứng lại bằng keo 502 cho khỏi nói bậy.

"Lâm tiểu thư, tốt nhất cậu nên xóa những bức ảnh vừa chụp đi, chụp người khác mà không được phép, đây không phải hành vi của một thục nữ." Giản Âm không ngờ ngày phải đối đầu với nữ chính lại đến sớm như vậy.

"Dựa vào cái gì! làm chuyện không biết xấu hổ, còn sợ người khác biết?" Lâm Cẩm Hân không nhượng bộ, ôm chặt camera, cảnh giác nhìn nàng.

"Lâm tiểu thư nói vậy tôi không thích nghe rồi, thân mật với tôi thì có gì mà không biết xấu hổ?" Vu Gia Ứng lên tiếng phản bác.

Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Cẩm Hân, miệng nhếch lên đầy ác ý, "Vậy cô lên giường với bạn trai, chẳng phải là càng hạ lưu hơn sao?"

"Anh... đồ hạ lưu!" Lâm Cẩm Hân nghe những lời thô tục của hắn, mặt đỏ bừng lên.

"Lâm tiểu thư đừng bôi nhọ tôi, tôi đâu có lên giường với cô." Vu Gia Ứng vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, tay kia thì giật lấy camera.

Lâm Cẩm Hân hoảng sợ, phẫn nộ giãy giụa, "Anh muốn làm gì? Đừng có động vào camera của tôi!"

"Lâm tiểu thư đừng cọ quậy, ai cũng biết ta mê chơi phụ nữ, nếu cọ ra lửa thì cô có dập lửa không?" Vu Gia Ứng híp mắt, giọng trầm đe dọa.

"Anh dám, nhà tôi sẽ không bỏ qua cho anh..." Lâm Cẩm Hân bị dọa sợ đến cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Vu Gia Ứng mở camera, xóa hết mấy bức ảnh nàng vừa chụp rồi thả nàng ra.

Lâm Cẩm Hân được tự do, không còn để ý đến gì khác, xoay người chạy biến đi, như thể sợ Vu Gia Ứng sẽ làm gì mình.

Trong phòng họp chỉ còn lại Giản Âm và hắn.

Giản Âm định chuồn êm thì bị Vu Gia Ứng chặn lại.

"Bảo bối, tôi giúp em xóa ảnh rồi, em phải thưởng cho tôi chứ." Hắn nhìn nàng.

Giản Âm đau đầu, "Vu đại thiếu chơi phụ nữ xưa nay đều chú trọng hai bên tự nguyện, tôi hiện tại thật không muốn chơi với anh, đừng quấn lấy ta."

"Hiện tại không muốn, vậy khi nào muốn?" Vu Gia Ứng nhanh nhạy bắt được trọng điểm.

Giản Âm im lặng.

"Để tôi đoán xem, mục tiêu hiện tại của em là Mộ Úc?" Hắn nhìn chằm chằm nàng.

Giản Âm ánh mắt lóe lên.

"Haha..." Vu Gia Ứng cười lớn, "Bảo bối làm tốt lắm, dám cả đến Thái tử Mộ gia cũng chơi!"

Hắn quyến luyến vuốt ve nhẹ nhàng gò má nàng, sau đó thả nàng ra, "Lòng tôi vĩnh viễn rộng mở với bảo bối, chơi chán hắn rồi thì tùy thời tìm tôi, tôi có thể còn thú vị hơn hắn a."
« Chương TrướcChương Tiếp »