Quyển 1-Chương 4: Bạch Nguyệt Quang Nàng Di Tình Biệt Luyến 4

Giản Âm cùng Mộ Úc lặng lẽ đi đến phòng tập luyện trên lầu hai, không ngờ lại thấy Dật Minh đang đứng ngoài cửa.

"Giản đồng học, xin lỗi, tôi không tìm thấy chiếc notebook của cậu." Vừa thấy cô, Dật Minh liền chán nản mở miệng xin lỗi.

Giản Âm có chút chột dạ, nhìn chiếc notebook mình đang cầm trong tay. "Một bạn khác tiện tay mang giúp mình rồi."

Dật Minh liếc qua chiếc notebook trong tay cô, ánh mắt dừng lại trên người Mộ Úc đứng bên cạnh, ánh mắt khẽ lóe lên.

"Tôi tới rồi, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây." Giản Âm nghiêng đầu nói với Mộ Úc.

Mộ Úc nhìn cô, "Không cần phải nói cảm ơn với tôi."

"..." Giản Âm không biết tiếp lời ra sao, liền bước chân vào phòng tập luyện, nhưng lại phát hiện Mộ Úc cũng đi theo cô vào.

"Mộ đồng học cũng muốn biểu diễn trong buổi tiệc tối sao?" Dật Minh nhìn người vừa bước vào.

Giản Âm cũng tò mò nhìn hắn.

Mộ Úc không để ý đến Dật Minh, chỉ nhìn chằm chằm vào Giản Âm, trầm mặc không nói.

Giản Âm bị hắn nhìn đến có chút không thoải mái, đành phải mở miệng, "Cậu cũng muốn luyện tập nhạc cụ à?"

"Không ." Mộ Úc đáp

"Vậy cậu còn có chuyện gì khác sao?"

"Ừ."

"..." Giản Âm không muốn để ý đến hắn nữa.

Cô bước đến trước cây dương cầm, bắt đầu luyện tập bản nhạc mình sẽ biểu diễn. Trong phòng vang lên những giai điệu tuyệt đẹp và dễ nghe, khiến người nghe phải rung động.

Dật Minh cũng cầm lấy cây đàn violon, cùng hòa tấu với tiếng đàn dương cầm.

Giai điệu dương cầm vui tươi, tiếng đàn violon du dương uyển chuyển, hai loại nhạc cụ kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, âm nhạc giàu cảm xúc và khí thế, bất ngờ trở nên mỹ diệu.

Thiếu nữ ngồi ưu nhã trước cây dương cầm, đầu ngón tay uyển chuyển nhảy múa trên phím đàn đen trắng, từng nốt nhạc tuôn trào như những con bướm xinh đẹp, xoay quanh trong lòng người nghe.

Mộ Úc nhìn hai người hòa tấu, ánh mắt khẽ rũ xuống, trong đôi mắt ẩn chứa những cảm xúc sâu lắng, sắc mặt trầm mặc đáng sợ, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Không biết bao lâu sau, bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc, căn phòng trở nên yên tĩnh.

"Giản đồng học, cậu đàn rất hay!" Dật Minh hào hứng nói, tán dương từ tận đáy lòng.

Giản Âm lễ phép mỉm cười, "Cảm ơn, cậu cũng rất giỏi."

Mộ Úc bước đến bên Giản Âm, ngẩng đầu, thu liễm mọi cảm xúc xấu, nhìn thẳng vào cô, như muốn nhìn thấu tận sâu trong lòng cô.

Hắn mở miệng, giọng điệu nghe có vẻ lạnh nhạt nhưng ẩn chứa sự ôn nhu khẽ khàng, "Tôi có thể hát cho cậu nghe."

"Hả?" Giản Âm ngạc nhiên, không hiểu hắn có ý gì.

Mộ Úc ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên phím đàn, hai ngón tay họ vô tình chạm vào nhau, Giản Âm giật mình, vội rụt tay lại.

Phòng tập luyện lặng yên không tiếng động.

Phím đàn được nhấn xuống, những giai điệu tràn đầy cảm xúc bắt đầu chảy ra, nhẹ nhàng nắm bắt trái tim người nghe, khiến họ đắm chìm vào đó.

Giản Âm nhìn đôi tay đẹp đẽ của hắn nhảy múa trên phím đàn, lại nhìn gương mặt thanh tú của hắn, mí mắt khẽ hạ xuống, hàng lông mi dày nhẹ nhàng rung động, như hé lộ sự yếu đuối và ôn nhu.

Thiếu niên mặc áo sơ mi lụa đen, làn da trắng trẻo với những mạch máu xanh hiện rõ trên mu bàn tay, khí chất cao ngạo như một bá tước ma cà rồng tuấn mỹ từ thời Trung cổ.

Đôi môi đỏ mỏng khẽ mấp máy, hắn bắt đầu cất tiếng hát khàn khàn và êm ái, như một câu chú cổ xưa khắc vào linh hồn người nghe.

"Cậu bất ngờ xuất hiện, quá đột ngột.”

"Tôi vừa vặn, đi ngang qua."

"Cơ hội khó có, nhưng lại chủ quan bỏ qua."

"Muốn nắm lấy, nhưng lại chạm không được."

"Cậu mang đến, niềm vui cho tôi."

"Làm cho thế giới này, có thêm sắc màu."

"Tôi rất muốn trách, cậu quá tùy tiện."

"Bảo vật nên có người nâng niu."

"Cậu có phải là của tôi hay không."

...

Mộ Úc hát rất hay, giọng hát mang theo sự khàn khàn đặc trưng của thiếu niên, thấp giọng ngân nga, như chứa đựng đầy những cảm xúc sâu lắng, mãnh liệt và không hối hận.

Hai người còn lại trong phòng đều không tự chủ được mà bị cảm xúc đó cuốn lấy, đắm chìm trong giọng hát của hắn, cho đến khi những ngón tay trên phím đàn dừng lại, giọng hát chấm dứt, họ mới dần tỉnh lại.

Thiếu niên ngồi trước dương cầm chậm rãi ngẩng đầu, ánh sáng chiếu lên gương mặt thanh tú của hắn, đầu hạ vài sợi bóng mờ, trong đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ.

"Cậu thích không?" Hắn nhìn cô gái ngồi bên cạnh.

Giản Âm ngẩn ra một chút, "Rất hay."

Mộ Úc rũ mắt xuống, hàng mi dài khẽ run rẩy, như thể hiện sự ngượng ngùng, lại như vui mừng, "Cậu thích là tốt rồi."

Bên cạnh, Dật Minh nhìn hai người ngồi thân mật bên cây dương cầm, cô gái mặc váy trắng, xinh đẹp và trong sáng, khiến người ta không dám có suy nghĩ làm vấy bẩn.

Nhưng chàng trai lại mặc y phục đen, như một ác ma đến từ vực sâu địa ngục, toàn thân toát ra khí chất u ám, muốn dụ dỗ thiên sứ thuần khiết sa vào địa ngục.

Hắn khẽ nhíu mày, hàng mi run rẩy, bàn tay nắm chặt bên người, tiến lên phá vỡ bầu không khí giữa hai người.

"Giản đồng học, vừa rồi tôi nhận được tin nhắn, nói rằng chiều nay lúc 3 giờ hội học sinh sẽ họp, thảo luận về tiệc chào tân sinh viên." Hắn nói.

Hai người đồng loạt ngẩng đầu, Giản Âm cúi đầu nhìn điện thoại, thấy tin nhắn từ hội học sinh thông báo rằng sẽ họp lúc 3 giờ chiều.

Bây giờ đã là 2 giờ 40, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Mộ Úc và Dật Minh thấy cô sắp rời đi, cũng lập tức đứng dậy theo sau cô.

Giản Âm có chút đau đầu khi nhìn hai người, Dật Minh thì không nói, hắn là thành viên hội học sinh, cũng phải đi họp.

Nhưng Mộ Úc thì không phải!

"Mộ đồng học, cậu không cần đưa tôi đi đâu, chúng tôi chỉ họp ngay bên khu dạy học." Giản Âm bất đắc dĩ nói.

Chẳng lẽ hắn định cứ theo cô mãi, đến tối còn muốn vào ký túc xá nữ sao?

Mộ Úc hơi cúi đầu, nhìn cô gái đang cau mày, rũ mắt xuống, khẽ nhấp môi, "Ừ."