Khương Tuế nhìn anh, mắt to bắt đầu xoay chuyển.
Cô luôn là cảm thấy mùi hương của anh trai này rất quen thuộc.
Hơn nữa, cô nhìn ra được, trên người anh trai này luôn là quanh quẩn như có như không vận đen, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Liền tỷ như…… Chú Tần Càn.
Nhưng là……Anh Tư Ngạn lớn lên rất dễ nhìn nha!
Tiểu nha đầu mắt to không chớp mắt, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Tần Tư Ngạn.
Tần Tư Ngạn nghi hoặc nhấp môi, trong lòng có chút không xác định mà nghĩ, chẳng lẽ bị nhận ra tới?
“Ọt ọt ọt”
Vừa đúnglúc này, truyền đến vài tiếng heo kêu.
Khương Tuế chớp chớp đôi mắt.
Không xong rồi! Cô giống như nhìn chằm chằm anh trai xinh đẹp lâu lắm thì phải!
Để tránh bị người khác nhìn ra cái gì, tiểu cô nương hướng về phía Tần Tư Ngạn ngọt ngào cười, thanh thúy nói: “Em tới giúp anh cho heo ăn nha!”
Dứt lời, tiểu cô nương giống như gió chạy về hướng phía trước chuồng heo.
Trong tay không còn, Mục Kiều Kiều chần chờ cúi đầu xem.
Nhìn đến rỗng tuếch lòng bàn tay, cô: “……”
Tiểu Cửu rõ ràng là đi theo cô đi cho thỏ con ăn mà!
Vì cái gì nửa đường lại bị heo của Tần Tư Ngạn quải đi mất?
Tức giận nha!
Nghĩ, Mục Kiều Kiều hầm hừ trừng mắt nhìn Tần Tư Ngạn liếc mắt một cái.
Tần Tư Ngạn đột nhiên thấy không thể hiểu được.
Anh không để ý đến Mục Kiều Kiều, mà là xoay người đi tìm Khương Tuế.
Mới vừa đi vài bước, liền nghe được tiểu cô nương thanh âm:
“Heo heo heo heo, các ngươi muốn ăn nhiều một chút nha!”
“Các ngươi muốn ăn trắng trẻo mập mạp, như vậy các ngươi thịt thịt mới có thể càng tốt ăn nha!”
Heo mở to hai mắt nhìn, toàn bộ heo đều không tốt.
Rầm rì tỏ vẻ kháng nghị.
Bên cạnh Tần Càn liếc tiểu nha đầu liếc mắt một cái, có điểm ghét bỏ: “Nhóc như thế nào chỉ biết ăn.”
Khương Tuế ngẩng đầu nhỏ lên nhìn về phía anh, sờ sờ bụng nhỏ, thực nghiêm túc nói: “Bởi vì không ăn cơm, bụng sẽ rất khó chịu nha!”
Cái này…… Giống như cũng có lý.
Tần Càn thế nhưng vô pháp phản bác.
Nhưng anh không chịu nhận thua dường như, trừng lớn hai tròng mắt, cãi lại nói: “Vậy nhóc tổng không thể nhìn đến cái gì đều nghĩ ăn luôn đi?”
Khương Tuế vô tội chớp chớp đôi mắt, nhu nhu nói: “Người ta cũng không phải cái gì đều ăn mà.”
“Người ta lại không ăn thịt người.”
Cuối cùng một câu, thiếu chút nữa đem Tần Càn ngất xỉu qua đi.
Thân thể anh ngã ngửa ra sau một chút, hít sâu một hơi, lúc này mới ổn định.
“Được, nhóc thắng.”
Anh không cùng đứa trẻ ba tuổi so đo.
【Ha ha ha ha ha ha truyền xuống đi, Tần Càn liền đứa trẻ ba tuổi đều làm không lại!】
【Không ăn người hmmm, tôi có thể cười nửa năm.】
【Thật là tuyệt, Càn ca cùng đứa con nít ba tuổi đều có thể cãi lộn.】
【Đến, Càn ca, để em nói cho anh nhóc con sợ cái gì, nhóc sợ đi học!】
【V** ha ha ha ha trên núi măng đều bị trên lầu đoạt xong rồi đi!】
Tần Càn thở phì phì ôm một phen cỏ ném vào cái máng heo, sau đó xua đuổi tiểu cô nương: “Đi đi đi nhóc đi mau đi mau, không cần dọa đến heo của chú!”
Anh thề, nếu anh là những cón heo đó, nghe được tiểu cô nương kia phiên lời nói, anh nhất định sẽ sợ tới mức rớt vài cân thịt!
Đúng lúc, Mục Kiều Kiều mở miệng ‘ dụ dỗ ’: “Tiểu Cửu, chúng ta đi xem lông xù xù thỏ con đi!”
“Thỏ con rất dễ thương, còn có thể sờ nữa nha!”
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Mục Kiều Kiều, tiểu cô nương vui mừng rời đi.
Đương nhiên, khi rời đi còn không quên cùng Tần Tư Ngạn tạm biệt.
……
Khương Tuế lại cùng Mục Kiều Kiều chơi một hồi lâu, chờ sắp tới thời điểm cơm chiều mới cùng Lục Nhàn trở về.
Bởi vì là ngày đầu tiên, cho nên tổ tiết mục ở buổi tối cũng không an bài cái gì đặc biệt hoạt động, cũng không làm các phụ huynh tự mình xuống bếp.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, sở hữu phụ huynh đều biết một cái tin dữ.